Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 76: Đỉnh không quá ở

Lục Cảnh không thể không thừa nhận, cuối cùng hắn cũng chỉ là một phàm nhân. Dù trước kia luôn bận giải quyết vấn đề ở đan điền, căn bản không mấy khi lo lắng suy nghĩ về mối quan hệ giữa hắn và Cố Thải Vi. Nhưng khi hắn mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là một quả phụ xinh đẹp vừa tắm xong, chỉ mặc lụa mỏng, hắn vẫn cảm thấy có chút khó xử. Nhất là tối nay Cố Thải Vi dị thường chủ động, sau khi vào cửa không nói hai lời đã trực tiếp cắn một ngụm lên môi hắn. Thấy không khí đã đến mức này, nếu Lục Cảnh còn không phản ứng gì thì có thể đến thẳng bệnh viện nam khoa đăng ký khám bệnh. Cho nên, cuối cùng hắn vẫn bị Cố Thải Vi thành công đẩy ngã xuống giường. Sau đó, thứ rượu thuốc cay độc dị thường kia cũng theo cổ họng hắn chảy xuống dạ dày. Nụ hôn này kéo dài gần nửa phút, sau đó Cố Thải Vi mới ngẩng đầu, thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Lục Cảnh, cuối cùng cô mở miệng giải thích, "Rượu thuốc này... là lấy để giúp Lục lang hưng phấn, yên tâm chuyện đêm nay Lục lang không cần chịu trách nhiệm, cứ xem như một giấc mộng hoang đường thôi." "Cố đương gia..." Lục Cảnh cười khổ. Cố Thải Vi cắn môi, mắt mơ màng sương mù, "Lục lang... còn muốn xưng hô nô gia như vậy sao?" "Thải Vi... Ta..." Lục Cảnh mới nói được nửa câu thì thần sắc đột nhiên biến đổi. Mà Cố Thải Vi bên kia cuối cùng cũng đã được như ý nghe được hai chữ kia, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, men theo lụa mỏng trượt dài, nàng cũng ghé vào tai Lục Cảnh, nhỏ giọng nói, "Lục lang ta còn có một bí mật muốn nói cho ngươi..." Kết quả không ngờ nàng mới nói được một nửa đã bị Lục Cảnh đẩy ra. "Chờ một chút, chờ một chút, dừng lại đã!" Lục Cảnh đưa tay, nhưng lại khoác lại tấm lụa mỏng lên người Cố Thải Vi, sau đó quả quyết kéo dãn khoảng cách với Cố Thải Vi. Rượu thuốc vừa mới vào bụng không lâu, Lục Cảnh liền cảm nhận được sự khác thường ở vùng đan điền. Chân khí đang chiếm giữ ở đó tựa như tuyết đọng bị ánh mặt trời chiếu vào, ẩn ẩn có một tia tan rã hiện ra. Ban đầu tốc độ còn rất chậm... nhưng theo thời gian trôi đi, vầng mặt trời chói chang kia càng lúc càng nóng rực, và tốc độ tan chảy của tuyết đọng cũng nhanh dần. "Ngươi hạ độc trong rượu?" Lục Cảnh nhìn Cố Thải Vi đối diện, ánh mắt phức tạp. Kết quả lại thấy nàng ta nghe vậy thì ngơ ngác, "Hạ độc, độc gì?" Lục Cảnh thấy vẻ mặt của nàng ta không giống giả vờ, hơn nữa giữa hắn và Cố Thải Vi không có thù oán, ngược lại còn có ân với đối phương, Cố Thải Vi nhờ hắn mới có thể thoát khỏi sự dây dưa của Tống Trọng Văn, theo lý thuyết thì không có lý do gì để hạ độc hắn mới đúng. Thế là Lục Cảnh lại hỏi Cố Thải Vi, "Rượu thuốc này ngươi lấy ở đâu?" Cố Thải Vi nhìn vẻ mặt trước nay chưa từng có nghiêm túc của Lục Cảnh, quan trọng hơn là không có chút dáng vẻ mê man nào, cô cũng ý thức được tình huống có chút không ổn, không giấu diếm nữa mà đáp, "Trong rượu thuốc là Tú Tú cho ta, nàng nói không ít kỹ viện... đều dùng, rất hữu hiệu với đàn ông." "Tú Tú, nàng ấy bây giờ ở đâu?" Ánh mắt Lục Cảnh lóe lên. "Ta... ta sẽ dẫn ngươi đi tìm nàng." Cố Thải Vi mơ hồ cảm thấy mình có thể đã phạm phải sai lầm lớn, vội vã bò dậy từ trên giường, dẫn theo Lục Cảnh đi thẳng đến ngoài phòng Tú Tú. Kết quả mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Cố Thải Vi liền ngây người tại chỗ. Lục Cảnh lại hành động rất nhanh, một bước xông lên ôm thân ảnh treo trên xà nhà xuống, chỉ tiếc hai người cuối cùng vẫn chậm một bước. Lục Cảnh thử ấn ngực Tú Tú, cố gắng hô hấp nhân tạo nhưng không có hiệu quả gì, nhịp tim và mạch đập của thiếu nữ đã không còn. Cố Thải Vi thì ngã ngồi xuống đất, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Sau khi chồng mất, Tú Tú gần như là người thân duy nhất bên cạnh cô, kết quả bây giờ ngay cả người cuối cùng đó cũng bỏ cô mà đi, hơn nữa Tú Tú chết rất kỳ lạ, vừa mới một chén trà trước còn đang cổ vũ cô theo đuổi hạnh phúc trước mắt, đang tưởng tượng cuộc sống sau khi trở lại kinh sư. Ai ngờ chỉ chớp mắt, người đã không còn. Cố Thải Vi chỉ cảm thấy tinh thần hoảng loạn, nhưng dù vậy cô vẫn không quên chuyện Lục Cảnh bị trúng độc, cố hết sức không để bi thương nhấn chìm bản thân, sau đó bằng giọng run rẩy hỏi, "Lục thiếu hiệp, thân thể của ngươi..." "Ừm... Để sau hẵng nói." Vừa phát hiện mình trúng độc, Lục Cảnh thực sự rất hoảng hốt, nhưng một lát sau hắn phát hiện thứ độc này... dường như không nghiêm trọng như mình tưởng. Nội lực trong đan điền của hắn tuy giảm đi nhanh chóng, nhưng ngoài điều đó ra thì không có triệu chứng gì khác, quan trọng nhất là Cố Thải Vi vừa nãy đã hôn hắn và uống phải rượu độc cũng đang chạy nhảy bình thường, không có một dấu hiệu trúng độc nào. Chẳng lẽ nói... độc dược này là chuyên để hóa giải nội lực? Lục Cảnh nghĩ đến đây, vẻ mặt cũng trở nên cổ quái. Bất quá hắn mới trúng độc chưa lâu, không biết tiếp theo có còn biến hóa gì không, nên cũng không dám vội kết luận, và Tú Tú - người duy nhất có thể biết rõ nội tình lại không thể cứu về, vì vậy Lục Cảnh mới bảo Cố Thải Vi đợi xem. Mà lần chờ này kéo dài gần nửa canh giờ. Trong mắt Cố Thải Vi, Lục Cảnh lúc này đang ngồi khoanh chân hiển nhiên đang ở thời khắc quan trọng. Hắn đang tập trung tinh thần cố gắng vận công để đấu tranh với chất độc trong người! Nhưng thực tế Lục Cảnh vận công thì có vận công đấy, nhưng chỉ được một giây lát, phát hiện không có tác dụng gì nên hắn đã quyết định từ bỏ, sau đó ngồi ở đó buồn bực đợi chờ. Trước đó, hắn còn phái A Mộc đi điều tra xung quanh một vòng, phát hiện bên ngoài nhà Cố Thải Vi đích thực có vài kẻ lén lút khả nghi, nhưng vì có A Mộc cưỡi được, Lục Cảnh cũng không quá lo lắng, chỉ bảo A Mộc tiếp tục giám thị động tĩnh của đám người đó. Mà sau nửa canh giờ, vẻ mặt Lục Cảnh càng thêm cổ quái. Hắn phát hiện rượu độc kia sau khi hóa giải hết nội lực trong đan điền, thì lại phong bế mạch nhâm và mạch đốc của hắn, chính là kinh mạch mà người tập võ bình thường cần để thổ nạp thiên địa nguyên khí. Cách thức này... rất giống lão ngư ông đã từng phong huyệt vị của hắn trước đây, nhưng lại khác với điểm huyệt, nó không gây ảnh hưởng đến hành động của hắn. Lục Cảnh đoán rằng việc này là để ngăn hắn tiếp tục thổ nạp, đối với những võ giả khác mà nói, điều này chẳng khác nào không thể sản sinh nội lực nữa, nhưng đối với Lục Cảnh, nội lực của hắn vốn dĩ không phải do thổ nạp mà có, mà là tự nhiên sinh ra từ đan điền... dường như không chịu ảnh hưởng gì. Mà còn đợi nội lực của hắn lần sau đổi mới, nghịch hướng xông mở huyệt mạch bị phong bế cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn. Vậy nói cách khác, độc này đối với hắn chẳng phải là không có tác dụng gì sao? Không, sao có thể? Ai bảo thứ đồ này không có tác dụng chứ! Đây căn bản là thứ mà hắn cần nhất hiện tại! Bởi vì chỉ cần có loại độc dược này, những phiền phức trước đây về lượng nội lực dư thừa trong cơ thể không có cách nào tiêu hao sẽ có cách giải quyết triệt để. Lục Cảnh cũng có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh chết chóc do luyện công quá độ, nghĩ đến đây, tinh thần của hắn không khỏi theo đó phấn chấn. Không được, nhất định phải đoạt được phương thuốc này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận