Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 20: Đấu pháp

Chương 20: Đấu pháp
Rương gỗ của Trần Thông nhìn bề ngoài thì chẳng có gì lạ. Đồ vật bên trong cũng không có gì đặc biệt, tầng trên cùng là mấy bộ bát đũa cùng một ít bình bình lọ lọ đủ kiểu dáng. Tầng giữa thì để bút mực giấy nghiên, còn có một chút đồ dùng lặt vặt hàng ngày, đến tầng dưới cùng thì chủ yếu là quần áo của hắn.
Trần Thông trước tiên lấy từ tầng trên ra hai chiếc bình nhỏ và một cái bát nhỏ, sau đó từ tầng giữa lấy ra bút nghiễn cùng một khối gỗ kinh đường, tiếp đó lại từ tầng dưới lấy ra một người giấy đã được cắt may tỉ mỉ.
Nhìn dáng vẻ người giấy thì có lẽ là một vị tướng quân, mặc khôi giáp, tay cầm trường thương, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
Trần Thông bày các loại đồ vật lên mặt rương. Sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh và Hạ Hòe, mở miệng nói: “Các ngươi có hai người, vậy ta có thể tìm người giúp đỡ không?”
"Cứ tự nhiên." Lục Cảnh sảng khoái đáp.
Thế là Trần Thông nhìn quanh, rồi lên tiếng hỏi cô gái hát đối kinh: “Làm phiền cô Tiểu Liên mài mực giúp ta.”
“Ta sao?” Tiểu Liên có chút bất ngờ, nhưng nghe vậy vẫn đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Trần Thông, đổ chút nước vào nghiên mực, rồi cầm thỏi mực, chuẩn bị mài, thì lại nghe Trần Thông nói: “Chờ đã, đợi ta thêm chút tiên phấn vào đã.” Hắn vừa nói vừa mở hai chiếc bình nhỏ, đổ một ít bột phấn vào nghiên mực, sau đó mới để Tiểu Liên tiếp tục mài mực.
Và theo cổ tay Tiểu Liên chuyển động, nước trong nghiên mực bắt đầu đổi màu. Nhưng không phải biến thành màu đen của mực nước thông thường, mà lại mang theo chút ánh sáng vàng kim lấp lánh, nhìn rất thần diệu.
Đám người thấy thế không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Còn lão đầu xiếc khỉ thổi sáo thì càng trực tiếp la lên: “Ối, cái này chắc không phải thành tiên thủy thật đấy chứ!”
Trần Thông nói với Tiểu Liên: “Như vậy là được rồi.” Thế là Tiểu Liên thả thỏi mực xuống, rồi lui về chỗ của mình.
Trần Thông cầm bút lông lên, chấm vào thứ nước màu vàng kim trong nghiên mực, sau đó cẩn thận từng li từng tí chấm vào mắt người giấy. Nhưng khi hắn đặt bút xuống, người giấy vẫn bất động.
Mặc dù trong khoang thuyền có không ít người đã xem qua ảo thuật này nhiều lần, nhưng khi nhìn thấy cảnh này vẫn không khỏi gãi đầu gãi tai.
“Sao vậy, chẳng lẽ tiên thủy mất tác dụng rồi?”
"Đừng vội, ta còn chưa thi pháp niệm chú." Trần Thông vừa nói vừa lắc đầu, tiếp đó trong miệng bắt đầu lẩm bẩm: "Hư Vô Nhất Khí, Thứ Kỷ Cận Đạo, Chân Linh Chi Tri, Tạo Hóa Căn Bản, Điểm Tình Nhất Bút, Chu Thiên Công Pháp, Thái Thượng Tiên Quân, Cấp Cấp Như Luật Lệnh~ sắc!" Nói xong hắn cúi đầu, rồi hà một hơi vào người giấy.
Kết quả người giấy vẫn bất động, dường như là một vị tồn tại nào đó trên trời cao, cũng không muốn nể mặt Trần Thông.
Thế là Trần Thông cũng cuống lên, cầm khối gỗ kinh đường lên, dùng sức đập xuống, quát: "Đồ lười biếng, còn không mau đứng dậy!"
Và khi hắn nói xong câu đó, kỳ tích rốt cuộc cũng xảy ra. Chỉ thấy người giấy vậy mà đứng thẳng lên từ trên thùng gỗ! Tiếp đó hai chân đạp một cái, nhảy lên trên chiếc bát sứ, trong khi giơ cao ngọn giáo trên tay, một trận đâm trái đâm phải, nhìn rất ngay ngắn chỉnh tề.
Xong còn làm một chiêu hồi mã thương, tạo tư thế, lúc này cơ thể mới mềm oặt, từ trên bát trượt xuống. Trần Thông nhanh tay lẹ mắt, một tay chộp lấy người giấy.
Trong khoang thuyền lập tức vang lên một tràng reo hò khen ngợi. Mà lão đầu xiếc khỉ thổi sáo càng khiến con khỉ trên vai lộn nhào, vừa lộn vừa nói: "Không hổ là thần tiên Trần, đây mới là ảo thuật mở mang tầm mắt người khác a!"
Mặt Trần Thông cũng ánh lên vẻ đắc ý, nhìn về phía Lục Cảnh và Hạ Hòe. Kết quả thấy hai người đang gặm hạt dưa, chẳng khác nào những vị khách xem hắn biểu diễn ngoài kia.
Lục Cảnh thấy hắn nhìn lại, còn giơ ngón tay cái lên nói: "Đích xác có thủ đoạn."
"Đến lượt các ngươi." Mặt Trần Thông có chút khó coi.
Vẻ buông thả của Lục Cảnh và Hạ Hòe khiến hắn cảm thấy mình bị coi thường.
“Không cần, một mình ta là đủ rồi.” Lời nói của Lục Cảnh khiến sắc mặt Trần Thông vốn đã không tốt càng thêm âm trầm.
Hắn vừa mới nói đối diện có hai người, cho nên mới gọi Tiểu Liên hỗ trợ, mặc dù chỉ là cho có lệ, nhưng Lục Cảnh trở tay làm trò một đấu hai, có chút mất thế rồi.
Điều này cũng làm cho Trần Thông cảm thấy mình lại bị Lục Cảnh cho một vố, lạnh lùng nói: "Hừ, lại giở chút trò thông minh, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh thật sự."
Lục Cảnh cười một tiếng, cũng không tranh cãi, chỉ nói với Trần Thông: "Có thể cho ta mượn một tờ giấy không? Còn nữa, cho ta mượn cái kéo nữa.”
Trần Thông nghe vậy khẽ giật mình: “Ngươi muốn làm gì?”
"Cắt người giấy."
"Cắt bây giờ?"
"Cắt bây giờ." Lục Cảnh gật đầu.
Lần này những người khác trong khoang thuyền đều ngây người ra. Cái này... cái này cũng quá gan lớn rồi a.
Mặc dù Trần Thông nói trong bình của mình là tiên phấn, vẽ rồng điểm mắt xong còn niệm tiên chú thi pháp, hơn nữa lúc bị ép còn cãi cọ với người giấy, quát mắng đối phương vài câu, có thể nói đã chuẩn bị đủ. Nhưng những thứ này kỳ thực chỉ là những mánh khóe biểu diễn, để tăng thêm cảm giác thần bí và đánh lạc hướng người khác, có lẽ có thể dọa những khán giả không hiểu nghề, nhưng những người thường đi giang hồ như bọn họ đều hiểu rõ.
Ảo thuật của các diễn viên xiếc một nửa dựa vào thủ pháp, phần lớn dựa vào đạo cụ, đây gần như đã là kiến thức chung của nghề này. Mà Lục Cảnh vừa đến tìm Trần Thông đòi kéo và giấy chẳng khác nào vứt bỏ đi một nửa đạo cụ kia, vậy thủ pháp của hắn lợi hại đến mức nào?
Hay là nói hai vợ chồng bọn họ cũng giống như Trần Thông nói, chỉ là bọn lừa đảo phô trương thanh thế thôi?
“Đồ của ta không cho người ngoài mượn.” Trần Thông lắc đầu, giọng điệu cứng rắn nói.
Lục Cảnh cũng không miễn cưỡng, quay đầu nói với những người khác: "Vậy, có thể cho ta mượn không?"
“Kéo của ta dùng được nè, ta có một cái, vì thường tự mình cắt quần áo.” Tiểu Liên nói.
“Giấy thì ta có, giấy sinh tuyên có được không?” Rồi một người phu kiệu cũng lên tiếng.
Hắn cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc Lục Cảnh sẽ biến ảo thuật thế nào.
"Được." Lục Cảnh cũng không kén chọn, cầm kéo và giấy tuyên, tùy ý nhìn lướt qua, rồi kết động thủ quyết, thi triển một loại cắt giấy thuật sơ cấp nhất.
Sau đó cũng không dây dưa, trực tiếp xuống tay, bắt đầu cắt may. Hắn không cắt ra được loại người giấy sinh động như thật của Trần Thông, mà chỉ tiện tay cắt vài đường, miễn cưỡng nhìn ra hình người. Có đầu có chân, thêm thân mình cùng hai cánh tay, vụng về không kể xiết.
Nhưng mà chính là người giấy nháp này, sau khi được thả xuống lại vung chân chạy, đầu tiên là chạy quanh Lục Cảnh hai vòng, sau đó chạy ra ngoài khoang thuyền. Thừa dịp mọi người lơ đãng chớp mắt, nhanh như chớp liền biến mất.
Bao gồm cả Trần Thông, tất cả mọi người trong khoang thuyền đều ngơ ngác nhìn. Khoảng một khắc đồng hồ, không ai mở miệng, tĩnh lặng đến mức cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Một lát sau Lục Cảnh ôm quyền: “Múa rìu qua mắt thợ. Không có việc gì thì nội tử cùng ta về nghỉ ngơi trước.”
Bách nhị gia lúc này như ở trong mộng mới tỉnh, vội nói: "Ta... Ta dẫn các ngươi đến phòng của các ngươi, trên thuyền vừa hay còn một phòng trống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận