Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 418: Nữ nhân điên

Chương 418: Người đàn bà điên
Lục Cảnh để người gác cổng đưa thư tay của Mã Bán Thành cho Trương viên ngoại, một lát sau thì thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi, mặc áo vải thẫm, dáng vẻ thư sinh, ông nhà giàu ăn vận lịch sự từ trong nội viện đi ra, chắp tay với Lục Cảnh nói, "Vị này là Dương đạo trưởng sao?"
Lục Cảnh gật đầu, "Không sai, chính là bần đạo."
"Mau mời vào trong."
Có lẽ là do có thư giới thiệu của Mã Bán Thành, Trương viên ngoại đối với Lục Cảnh rất khách khí, gặp mặt xong không hỏi nhiều, liền mời Lục Cảnh vào trong viện.
Mà Lục Cảnh sau khi vào cửa cũng âm thầm quan sát Trương viên ngoại, thấy ông ta quần áo chỉnh tề, xem ra có cuộc sống áo cơm không lo, nhưng luôn cau mày, sắc mặt có phần mệt mỏi.
Rõ ràng sự việc gần đây đã làm tinh thần ông ta suy sụp.
Sau khi vào nhà, dâng trà xong, Trương viên ngoại cũng không khách sáo với Lục Cảnh, đi thẳng vào vấn đề, "Nghe Mã huynh nói đạo trưởng y thuật cao siêu, không biết có nghiên cứu về chứng bệnh ở chỗ này không."
Trương viên ngoại vừa nói vừa chỉ vào ngực mình, vị trí trái tim.
Người xưa phần lớn đều cho rằng trái tim là trung tâm điều khiển thân thể, đây cũng là nơi được gọi là chỗ gây ra điên cuồng.
"Đương nhiên, nếu không ta cũng không đến đây."
Lục Cảnh gật đầu, tỏ vẻ đã nắm chắc.
Hắn biết rõ Trương viên ngoại là người sĩ diện, hơn nữa trước kia cũng đã đọc qua sách, từng làm quan nhỏ, ngày thường hay treo tu thân tề gia bên miệng, tự nhiên không muốn chuyện xấu của mình bị người khác biết.
Nếu hắn không nói chắc chắn, Trương viên ngoại chưa chắc đã đồng ý để hắn thử một phen.
Quả nhiên, nghe thấy câu trả lời chắc như đinh đóng cột của hắn, cộng thêm tiền lệ của mẹ già Mã Bán Thành, Trương viên ngoại cuối cùng hạ quyết tâm, đặt chén trà trong tay xuống, thở dài.
"Nói ra thì thật xấu hổ, đều là do ta quản gia không nghiêm, mới xảy ra tai họa này, nhưng dù sao đi nữa, Nguyệt Như luôn là thê thiếp của ta, nếu đạo trưởng chữa khỏi được bệnh điên của nàng, ta nguyện hậu tạ."
"Dễ nói dễ nói."
Lục Cảnh tất nhiên là miệng đầy đáp ứng, sau đó cũng không nói nhiều nữa, nói thẳng, "Chuyện này không nên chậm trễ, trước hết cứ để ta đi xem bệnh nhân đã."
Trương viên ngoại nghe vậy gọi quản gia đến, bảo ông ta dẫn Lục Cảnh đến căn phòng nhỏ giam giữ Nguyệt Như.
Hai người đi qua tiền thính, cố ý vòng qua thượng phòng, hơn nữa quản gia còn dặn Lục Cảnh bước nhẹ chân, cố gắng không gây ra tiếng động.
Cho đến khi đi đến tận cùng góc phía tây của sân sau, quản gia mới chỉ vào một căn phòng nhỏ trông giống nhà kho, "Được rồi, chính là chỗ này."
Lục Cảnh liếc nhìn nhà kho đơn sơ dài rộng chỉ có một trượng, nhướn mày, "Mấy ngày nay các ngươi nhốt người ở đây sao?"
Quản gia gật đầu, kể khổ nói, "Dương đạo trưởng không biết đấy thôi, không phải lão gia vô tình, chủ yếu là nhị phu nhân trước đây náo loạn thực sự quá dữ, trước đó còn cầm kéo xông vào phòng đại phu nhân, nói muốn lấy mạng hài nhi, đòi lại công bằng, không chỉ dọa kinh hãi đại phu nhân, mà ngay cả lão phu nhân khi đó đang ở trong phòng đại phu nhân cũng bị dọa sợ."
"Nhất quyết đòi lão gia bỏ nhị phu nhân, cuối cùng lão gia phải năn nỉ mãi mới giữ nhị phu nhân lại, cho nên mới đưa nàng ta an trí ở chỗ này, cũng vì chỗ này cách chỗ nghỉ ngơi hàng ngày của lão gia và mấy vị phu nhân, tiểu thư xa nhất, để khi nhị phu nhân nổi điên kêu gào cũng ít bị ảnh hưởng."
Lục Cảnh tỏ vẻ đã hiểu.
Quản gia sau đó lại dặn dò, "Ta biết Dương đạo trưởng là cao nhân, nhưng đạo trưởng khi vào trong tốt nhất cũng nên cẩn thận, tuy chúng ta đã lấy hết đồ vật sắc bén trong phòng, nhưng trước đây cũng có thị nữ mang cơm bị nhị phu nhân cắn bị thương."
"Mặt khác, sau khi đạo trưởng vào trong nếu nhị phu nhân chạy ra, ta sẽ khóa cửa lại, nếu đạo trưởng muốn ra ngoài hoặc gặp phải phiền phức gì, chỉ cần lên tiếng gọi ta là ta đến ngay."
Nói xong, ông ta mới tiến lên trước, nhẹ tay nhẹ chân rút cái chốt gỗ trên cửa, dáng vẻ giống như đang đối phó với một tù nhân vậy.
Mà Lục Cảnh cũng không nói gì, đưa tay đẩy cửa, sau đó vác hòm thuốc, bước vào.
Hắn vừa vào cửa thì cánh cửa gỗ phía sau hắn khép lại, Lục Cảnh liếc mắt nhìn quanh một lượt, không thấy một bóng người trong phòng.
Đột nhiên Lục Cảnh tai khẽ động, rồi một bóng đen từ trên xà nhà lao xuống, trực tiếp cưỡi lên lưng hắn.
Lục Cảnh không hề động đậy, còn bóng đen thì không khách khí, định thừa lúc hắn sơ hở lấy mạng, một ngụm cắn trực tiếp vào cánh tay Lục Cảnh.
Bóng đen ngay lập tức cảm thấy trong miệng đau nhói, nàng cảm thấy răng mình như đập vào đá vậy.
Bóng đen không tin, không để ý đến cơn đau dữ dội trong miệng, lập tức lại cắn vào tai Lục Cảnh.
Chỗ đó không khác là chỗ mềm mại nhất trên người, thế mà kết quả răng cửa của bóng đen lại bị gãy.
Lục Cảnh nhìn bóng người đang ôm miệng lui về góc, thong thả mở miệng nói, "Nhị phu nhân?"
Người kia không đáp, chỉ dùng ánh mắt đầy thù hằn nhìn Lục Cảnh.
"Yên tâm, ta không phải người của đại phu nhân và lão phu nhân," Lục Cảnh dừng một chút, nói thêm, "Cũng không phải người của trượng phu ngươi."
Thế nhưng bóng đen vẫn không lên tiếng.
Đến khi Lục Cảnh nói, "Chúng ta nói chuyện về đứa con của ngươi đi."
Lần này bóng đen cuối cùng có phản ứng, lại hét lớn một tiếng, "Nhanh trả mạng cho con ta!"
Nói rồi lại lao đến Lục Cảnh.
Nhưng khi nàng sắp lao tới Lục Cảnh, tốc độ lại chậm dần, không phải do nàng đột nhiên hồi phục thần trí, mà do người đàn ông trước mặt làm nàng có chút không chỗ hạ miệng.
Vết xe đổ vừa xảy ra trước mắt, hai lần ra miệng đều khiến nàng mất một chiếc răng cửa, còn Lục Cảnh thì chẳng hề hấn gì.
Thấy nàng xông lên, Lục Cảnh còn ân cần vén tay áo lên, đưa tay ra.
"Xin mời, ta biết ngươi ở đây chịu không ít ấm ức, bị giam cầm khó chịu, ngươi có lý do để xả cơn bất mãn của mình, đợi đến khi nào ngươi cắn đủ rồi, chúng ta sẽ nói chuyện về đứa con của ngươi."
Thật khó mà có được lời mời chân thành như vậy, bóng đen lại không dám tiếp tục hành động, một lúc lâu, nàng vẫn hung dữ trừng Lục Cảnh nói, nghiến răng từng chữ một, "Ta, ta biết ngươi, ngươi là hung thủ giết con ta, ngươi lừa ta không được!"
Lục Cảnh vốn định phản bác, nhưng ý nghĩ vừa nảy lên thì lại nói theo lời của bóng đen, "Vậy sao, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta."
"Ngươi là kẻ ác nhân, cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng không quên!"
Bóng đen nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy ngươi còn nhớ, ta đã giết đứa con đáng thương của ngươi như thế nào không?"
"Đương nhiên, khi đó ta vừa mới sinh xong ngươi liền xông vào, không nói một lời, từ tay bà đỡ giằng lấy đứa con đáng thương của ta, ngửa mặt lên trời cười ha ha ba tiếng, sau đó nhào lộn một cái, hét lớn một tiếng rồi biến mất khỏi mắt ta, sau khi ngươi đi ngươi còn nói với ta, ta sẽ không bao giờ gặp lại con của ta nữa."
"Bà đỡ? Bà đỡ cho ngươi là ai."
Lục Cảnh cố gắng tìm ra điểm mấu chốt trong lời nói hỗn loạn của bóng đen.
Nhưng bóng đen lại không để ý tới hắn, chỉ là phối hợp nói, "Sau đó con ta báo mộng cho ta, ta mới biết hắn...Hắn lại bị ngươi, ngươi chôn ở nghĩa địa phía đông thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận