Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 369: Dã man sinh trưởng

Chương 369: Sinh trưởng hoang dã
Vừa đánh nhau vừa lên cấp, Hàn Sơn Khách nằm mơ cũng không nghĩ đến mình lại còn có thể gặp chuyện tốt như thế.
Cảm thụ được sức mạnh trong cơ thể càng lúc càng bành trướng, Hàn Sơn Khách thiếu chút nữa đã muốn thoải mái đến mức bay lên tại chỗ.
Cho nên khi Lục Cảnh dừng tay lại, hắn chẳng những không thao túng những rễ cây kia thừa cơ công kích, ngược lại cũng rất hiểu ý dừng tay, ân cần hỏi:
"Sao vậy, chẳng lẽ là bí lực dùng hết rồi sao, ta chỗ này có đan dược bổ sung bí lực, có thể cho ngươi một viên, không đúng, không đúng, đồ của ta đều bị tiểu hầu gia lấy đi mất rồi."
Hàn Sơn Khách nói được một nửa mới nhớ ra mình đã một lần nữa chuyển sinh, bây giờ thuộc dạng trang bị và đạo cụ đều mất sạch, không khỏi rất hối tiếc.
Lục Cảnh không nói gì, chỉ đứng tại chỗ một hồi.
Ngay khi Hàn Sơn Khách sắp mất kiên nhẫn, định tiếp tục xông lên tấn công, Lục Cảnh rốt cuộc lại đưa tay, ném ra một thứ xanh mướt đến.
Hàn Sơn Khách lập tức cũng ngừng động tác, thần sắc lại trở nên say mê.
Bộ dạng đó, như mỗi lỗ chân lông đều lộ ra hai chữ dễ chịu.
Lục Cảnh kiếp trước xem không ít clip về mèo, những con mèo trong đó khi liếm ăn bạc hà mèo cũng có biểu cảm không khác gì thế này.
Hàn Sơn Khách cũng phát giác trạng thái bây giờ của mình có chút không ổn, nhưng khoái cảm mãnh liệt đã chiếm cứ đầu óc của hắn, khiến hắn rất khó suy nghĩ bình thường lại được.
Và khi thấy đợt khoái cảm này sắp qua đi, Lục Cảnh lại kịp thời bổ sung thêm một cái xanh mướt, thế là Hàn Sơn Khách lại tiếp tục thoải mái.
Giờ phút này hắn giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, rong chơi trong đại dương vui vẻ.
Trong đầu hắn chỉ nghĩ làm sao để Lục Cảnh ném ra một phát nữa.
Tuy nhiên, Hàn Sơn Khách cũng không quá hoảng, chỉ bằng cường độ cơ thể hiện tại của hắn, coi như đầu óc không tỉnh táo, Lục Cảnh cũng không làm gì được hắn.
Chớ đừng nói chi thực lực của hắn vẫn không ngừng tăng trưởng, cứ tiếp tục như thế khoảng cách giữa hai người chỉ ngày càng nhỏ.
Hơn nữa Lục Cảnh chỉ là một người mới của thư viện, vừa mới hoàn thành trăm ngày trúc cơ không lâu, bí lực trong nê hoàn cung chắc chắn cũng rất hạn chế, sống đến giờ đơn giản là nhờ thư viện bí lực đầy đủ và nồng đậm.
Hàn Sơn Khách đoán chừng Lục Cảnh cũng sắp đến cực hạn rồi, sau này không thể tung ra được mấy pháp thuật nữa.
Nghĩ đến đây hắn còn thấy hơi thất vọng, lo lắng từ nay về sau sẽ không được trải nghiệm cảm giác sảng khoái này nữa.
Thế là ngay sau đó Hàn Sơn Khách dứt khoát hoàn toàn từ bỏ tấn công Lục Cảnh, cứ vậy đứng tại chỗ, giơ hai tay lên cao, nghênh đón những pháp thuật rơi xuống người mình.
Giờ phút này hắn như đắm chìm trong ánh hào quang của một quân vương.
Về phần Lục Cảnh cũng rất phối hợp, tay và miệng không ngừng thi triển pháp quyết, hết đạo xanh mướt này đến đạo xanh mướt khác lướt qua người Hàn Sơn Khách, như không tốn tiền.
Lục Cảnh đã dùng khí thế trồng nhân sâm sau núi, hơn nữa khác với lúc trước tiện tay gieo trồng xuống ruộng, lần này Lục Cảnh đã có mục tiêu rõ ràng, chính là Hàn Sơn Khách.
Hắn dồn hết tất cả những thứ xanh mướt lên người Hàn Sơn Khách, cho nên hiệu quả tạo ra cũng vô cùng khủng khiếp.
Nhất là khi Lục Cảnh nhìn thấy thứ mình muốn thấy, tốc độ tay của hắn lại tăng lên, ngày càng nhanh hơn, các ngón tay không ngừng múa trên không trung, thậm chí tạo thành tàn ảnh.
Còn Hàn Sơn Khách trên người thì giống như bị điện giật, khoái cảm mãnh liệt đã nuốt chửng hắn.
Hắn thậm chí không kiềm chế được bài tiết tại chỗ.
Nhưng lực lượng của hắn cũng tăng vọt theo, lần này Hàn Sơn Khách không còn chỉ cảm thấy tự mình tốt, khoảng cách giữa hắn và Lục Cảnh thật sự đang rút ngắn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Cứ tiếp tục như thế, không bao lâu nữa người bị đánh bay đi sẽ phải là Lục Cảnh.
Không, lúc này Hàn Sơn Khách đang nghĩ không phải là Lục Cảnh, hắn cảm thấy dù là người kia, mình cũng hoàn toàn có thể đánh một trận.
Dù hắn có thể rời khỏi thư viện, người kia không thể bỏ qua công lao.
Hơn nữa, người kia còn cho hắn một thân thể cường hãn và có thể vĩnh sinh như vậy, với hắn quả thật có thể coi như cha mẹ tái sinh.
Nhưng Hàn Sơn Khách trước đây đã từng làm hoàng đế, trong lòng đã sớm bị tôi luyện đến mức lạnh khốc vô tình, mà lần này ra đi toan tính lại quá lớn, hắn không hề muốn có ai đó ở trên đầu mình, luôn luôn chèn ép hắn.
Hàn Sơn Khách muốn có quyền lực, quyền lực độc nhất vô nhị trên trời dưới đất, chứ không muốn trở thành quân cờ của ai cả.
Hắn đã tính toán xem phải làm thế nào để có được sức mạnh đánh bại người kia.
Nhưng thời gian trôi qua, Hàn Sơn Khách dần dần phát hiện có điều không đúng.
Tính đến hiện tại, Lục Cảnh đã tung ra 37 đạo pháp thuật, nhưng một chút mệt mỏi cũng không hề lộ ra.
Tu vi bí lực như vậy e rằng đã vượt qua một số giáo viên trong thư viện, căn bản không phải là chuyện một người mới vào thư viện chưa đến một năm có thể làm được.
Mặc dù điều này cũng đồng nghĩa hành trình thăng cấp của hắn có thể tiếp tục, nhưng không hiểu sao, Hàn Sơn Khách bỗng nhiên ngửi thấy một luồng khí tức nguy hiểm.
Hắn cũng không rõ rốt cuộc mình đang khẩn trương điều gì, rõ ràng lực lượng một mực đang mạnh lên, cho dù có một lát chưa làm gì được Lục Cảnh, nhưng có vẻ cũng không phải là chuyện gì lớn.
Cho đến khi theo một đợt khoái cảm khác, cơ thể Hàn Sơn Khách khẽ run lên.
Vô tình cúi đầu xuống, hắn phát hiện không biết từ khi nào, bộ râu mép của mình đã gần như rủ xuống tận ngực.
Hàn Sơn Khách kinh hãi, vươn tay lên sờ mặt, làn da vốn mịn màng như da trẻ con, giờ đã có vài nếp nhăn.
"Cái này... Sao có thể?!" Trong lòng Hàn Sơn Khách cuối cùng cũng xuất hiện một tia hoảng loạn, nhìn về phía Lục Cảnh đối diện, "Ngươi đã làm gì ta? Tại sao ta lại bắt đầu già yếu, ta đáng lẽ phải có tuổi thọ cùng trời đất mới đúng chứ!"
"Thực vật mặc dù bình thường sống lâu hơn động vật nhiều, nhưng cũng có tuổi thọ của nó."
Lục Cảnh vì luôn phải kết pháp ấn, ngón tay lúc này cũng hơi mỏi, nghe Hàn Sơn Khách hỏi, nên cũng dừng lại lắc lắc tay, rồi giải thích khoa học với hắn, "Ai nói với ngươi rằng ngươi có thể sống cùng trời đất, đây chẳng phải đang khi dễ ngươi không có kiến thức sao?"
Dừng một chút, Lục Cảnh lại nói: "Nhưng mà, cơ thể của ngươi so với người bình thường mà nói, cũng đã đủ trường thọ, nếu bình thường thì phỏng chừng có thể cẩn thận dùng được 3000 năm tuổi thọ, đợi khi ngươi phát hiện ra điều bất thường, chắc cũng là chuyện của mấy trăm năm sau, cho nên người kia mới dám lừa gạt ngươi như thế."
"Đáng tiếc là vận khí của ngươi không tốt, lại gặp phải ta. Nói ra thì cũng hơi xấu hổ, ta ở thư viện lâu như vậy phần lớn các pháp thuật đều không học, chỉ có trồng trọt là ta giỏi nhất, cho nên ta vừa rồi chỉ là hảo tâm giúp ngươi tăng nhanh sinh trưởng một chút, để ngươi mạnh hơn, đương nhiên, tương ứng ngươi cũng phải trả một chút cái giá nhỏ thôi."
Lục Cảnh nói xong, không đợi Hàn Sơn Khách trả lời, một đạo xanh mướt lại tiếp tục bay đến.
Khi đã xác định Hàn Sơn Khách giống như những cây nhân sâm trong ruộng, chắc chắn sẽ có phản ứng với những đạo xanh mướt, Lục Cảnh vẫn đang quan sát sự thay đổi trên người Hàn Sơn Khách, và khi thấy hắn mọc râu trên cằm, Lục Cảnh không còn bất kỳ do dự nào nữa, mà vặn công suất lên mức cao nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận