Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 535: Người không nên giết

Chương 535: Người không nên gϊếƭ
Lục Cảnh đối với tờ giấy kia, về cái gọi là tà ma xuất thế, ngay từ đầu nhưng thật ra có chút hoài nghi.
Cũng không phải hoài nghi chuyện tà ma xuất thế, mà là liên quan tới thời cơ và địa điểm tà ma xuất thế.
Phải biết đêm nay trong Trạng Nguyên Lâu thế nhưng hội tụ gần tới 200-300 vị cao thủ chính đạo, hơn nữa trong đó còn có hơn mười vị cao thủ nhất lưu, bao gồm Hàn Thạch, Lý Bất Phàm, Thu Mặc Ly... võ lâm tông sư.
Gần nửa lực lượng võ lâm chính đạo hầu như đều ở đây.
Cho dù Ma đạo kéo đến tấn công, đều chưa hẳn có thể hạ gục hơn 200 người trong lầu.
Cho nên tà ma bình thường, trừ phi là chán sống, theo lý thuyết cũng sẽ không chọn ở đây xuất thế.
Cho đến tận mắt thấy Miêu phó môn chủ bỏ m·ạng, mới coi như gỡ được mối nghi ngờ đầu tiên trong lòng Lục Cảnh.
Đây là... chơi thật hay thách?
Huyền Không Tự chúng tăng và Miêu Thiên Xích, một hỏi một đáp, khiến Lục Cảnh nhớ tới kiếp trước một trò chơi nhỏ rất được hoan nghênh trong các buổi tụ hội.
Đương nhiên Tuệ Thông phương trượng bên này thuộc về bắt buộc nói thật, Miêu Thiên Xích coi như chơi thách cũng không được chọn.
Hơn nữa câu hỏi thật lòng của Tuệ Thông phương trượng nếu không trả lời cho tốt là sẽ gϊếƭ người.
Mặc dù từ Miêu phó môn chủ đến Hàn Thạch, số lượng mẫu còn chưa nhiều, nhưng Lục Cảnh cũng đã nhìn ra được không ít thứ.
Đầu tiên, trên người Tuệ Thông phương trượng hẳn là có giấu thứ gì đó tà môn.
Nếu không thì cho dù mấy hạng tuyệt học trong Huyền Không Tự có thần kỳ đến đâu, cũng không thể trước mặt bao người mà không cần chạm vào đã làm Miêu Thiên Xích bị thương, lại càng không cần phải nói còn khiến Hàn Thạch, "Đệ nhất nhân võ lâm đương thời", phải nôn ra máu.
Tuy nhiên, Lục Cảnh xem lời nói của Tuệ Thông phương trượng, phát hiện hắn không giống như bị tà vật nhập vào, ngược lại càng giống như có điều khó nói.
Hơn nữa giống như Thu Mặc Ly nói, bây giờ hắn làm như thế chẳng khác gì đối địch với võ lâm chính đạo.
Mấy trăm năm thanh danh và uy vọng của Huyền Không Tự nói bỏ là bỏ, cái giá này khó tránh khỏi có chút quá lớn. Cho dù lão hòa thượng này có điên, chúng tăng theo sau hắn ở Huyền Không Tự cũng không có lý do gì cùng hắn điên theo.
Nhưng mà hiện tại lấy Trí Chân cầm đầu, chúng tăng rõ ràng vẫn xem Tuệ Thông là người đứng đầu.
Điều này nói rõ bọn họ ít nhất đã có chuẩn bị tâm lý cho hành động đêm nay của Tuệ Thông, nhiều người như vậy, không thể nào đều bị tà vật nhập hết cả được?
Tóm lại, Lục Cảnh vẫn tin tưởng Tuệ Thông phương trượng trước mắt đích thực là Tuệ Thông, hắn chỉ là đang sử dụng sức mạnh của thứ tà môn, chứ không hề mất đi thần trí.
Hơn nữa, bộ dạng bây giờ của hắn, hơn phân nữa cũng là bị người ta uy hϊế͙p͙.
Còn về người uy hϊế͙p͙ hắn... Lục Cảnh tạm thời vẫn chưa rõ lai lịch người kia, cho nên hắn hiện tại vẫn quyết định tiếp tục án binh bất động, lặng lẽ theo dõi diễn biến.
Mặt khác, lúc này Lục Cảnh cũng bị Tuệ Thông khơi dậy sự tò mò, rốt cuộc Hàn Thạch đã gϊếƭ người vô tội nào.
"Năm 23 tuổi, ta một mình một kiếm, đánh tan Yến Tử ổ, gϊếŧ sạch tất cả thủy tặc trong trại, không phân biệt nam nữ lão ấu, tổng cộng 129 người, đều trở thành vong hồn dưới kiếm của ta." Hàn Thạch chậm rãi mở miệng nói.
"Tuy nhiên, ta không cảm thấy không nên gϊếƭ bọn chúng, trong Yến Tử ổ đều là lũ giặc cỏ lâu năm, tổ tôn nhiều đời làm giặc, cho dù đứa bé trong đó, sau khi lớn lên tất nhiên cũng sẽ nối nghiệp cha ông, làm những chuyện cướp bóc, đốt phá trên sông, loại người này, giữ lại cũng chỉ là tai họa."
Lời nói của Hàn Thạch nghe có chút lạnh lùng vô tình, nhưng cũng không phải là không có lý.
Mọi người trong Trạng Nguyên Lâu mặc dù cảm thấy Hàn Thạch ngay cả người già trẻ em cũng không tha, làm việc có chút quá khích, nhưng dù sao những kẻ c·hết dưới kiếm hắn đều là thủy tặc, vẫn có thể tính vào chuyện thay trời hành đạo.
Huống hồ chính Hàn Thạch cũng nói, những người này hắn cũng không cảm thấy mình gϊế giết có vấn đề gì, cho nên tất cả mọi người đang chờ hắn nói tiếp.
Hàn Thạch dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà ta không ngờ tới, trong đám thủy tặc này còn có nội gián của quan phủ, ta không cho hắn cơ hội giải thích, liền một kiếm gϊếŧ hắn."
"Ra khỏi Yến Tử ổ, thấy trời đã tối, ta liền tìm một nhà trong thôn gần đó để nghỉ qua đêm, nhà đó có một nam một nữ và một đứa bé, khi ăn cơm, người phụ nữ kia thấy v·ết m·áu trên áo ta, liền hỏi ta từ đâu đến."
"Ta cũng không giấu diếm, nói là từ Yến Tử ổ, ta biết trong thôn gần đó có rất nhiều nhãn tuyến của đám thủy tặc, nhưng ta không quan tâm, quả nhiên đêm đó hai người kia đã lẻn vào phòng ta, nhưng bọn họ đều không biết võ công."
"Bị ta một kiếm một người chém ngã, kết quả không lâu sau lại có quan binh vào thôn, ta không muốn xung đột với đám quan binh kia, nên tìm chỗ trốn, không ngờ bọn họ vừa vào thôn liền chạy đến nơi này."
"Ta có chút kỳ quái, lúc đầu còn tưởng đám quan binh này cũng cấu kết với lũ thủy tặc kia, nhưng sau đó tìm huyện thái gia hỏi thăm mới biết được, việc có nội gián trong Yến Tử ổ, và biết gia đình trong thôn kia là anh trai và chị dâu của tên nội gián đó."
"Bọn họ đều là người trong sạch, đoán chừng là muốn bắt ta báo quan, đó là việc hối hận nhất đời ta, một hơi gϊếƭ nhầm ba người, hơn nữa còn là cả nhà, cuối cùng chỉ còn lại một đứa bé còn nằm trong tã lót."
"Để đền bù cho sai lầm của mình, ta đã xin đứa bé đó từ huyện thái gia, đưa nó về Tẩy Kiếm Các, đợi nó lớn hơn một chút, sẽ nhận làm đệ tử của Tẩy Kiếm Các."
"Người kia tên là gì?" Tuệ Thông phương trượng hỏi.
Hàn Thạch lại trầm mặc, cho đến khi phun ra một ngụm m·áu tươi, ho dữ dội, Hàn Thạch phất tay ngăn cản đệ tử muốn đỡ mình, sau đó mới ngẩng đầu nói ra một cái tên.
"Ngụy Tử Tiện."
"Cái gì?!" Lần này đến lượt các đệ tử của Tẩy Kiếm Các kinh hô.
Ngụy Tử Tiện, đệ tử thân truyền của Hàn Thạch, đại sư huynh của Tẩy Kiếm Các, cao thủ trẻ tuổi gần kề Lục Cảnh, ngang hàng với Yến Quân, được rất nhiều người coi là Các chủ đời tiếp theo của Tẩy Kiếm Các.
Không ai ngờ tới, hắn lại có mối thù gϊế giết cha gϊế giết mẹ với người mình tôn kính và sùng bái nhất đời.
Trên đời này, đại khái không có chuyện gì bi thảm hơn chuyện này.
"Ngụy Tử Tiện biết chuyện này sao?" Tuệ Thông phương trượng tiếp tục hỏi.
"Không biết, trừ vị huyện thái gia kia, ta chưa từng nói với ai." Hàn Thạch nói.
"A Di Đà Phật." Tuệ Thông phương trượng chắp tay trước ngực, thở dài, "Bần tăng tạm thời không còn gì để hỏi, mời Hàn các chủ nghỉ ngơi cho khỏe."
Nói xong, ánh mắt hắn quét một vòng trong lầu.
Mà lần này lại không có mấy người dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bởi vì mọi người đã phát hiện, lão hòa thượng này không phải nói đùa, hắn thật sự có biện pháp khiến người bị hỏi không thể nói dối.
Mà trong lòng mọi người, ai mà không có bí mật?
Nói ra bí mật của mình trước mặt mọi người cũng giống như c·ởϊ qцầи áσ trước công chúng, cảm giác xấu hổ vẫn là chuyện nhỏ, như Hàn Thạch vậy, làm không tốt không chỉ danh vọng bị tổn hại, mà còn rất có thể sẽ dẫn đến bất hòa giữa thầy trò, thậm chí nội bộ môn phái rạn nứt, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Thấy không ai lên tiếng, Tuệ Thông phương trượng lại bắt đầu điểm danh: "Lữ trang chủ, ngươi đến lượt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận