Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 91: Như Ý Kim Cô Bổng

Chương 91: Như Ý Kim Cô Bổng Lục Cảnh một hơi giải quyết hai đối thủ, nhưng lúc này những người còn lại cũng đã đuổi tới trước mặt hắn, bao vây hắn lại.
Vân Hạc thiền sư dùng tam cổ kích đến nhanh nhất, một kích nhắm thẳng vào khí hải của Lục Cảnh!
Nhưng Lục Cảnh căn bản không để ý đến, tay trái bắt đầu niệm thủ quyết, thừa dịp thời gian cuối cùng thi triển một đạo khinh thân thuật cho mình.
Sau một khắc, tam cổ kích của Vân Hạc thiền sư đánh trúng bụng của hắn một cách chuẩn xác, một luồng Phật môn chân khí tinh thuần vô cùng như đinh nhọn cắm thẳng vào huyệt Khí Hải của Lục Cảnh.
Tiếp đó, tay của Vân Hạc thiền sư không ngừng, liên tiếp điểm vào sáu huyệt đạo xung quanh đan điền của Lục Cảnh, ý đồ ngăn chặn sự lưu chuyển chân khí của Lục Cảnh.
Ngay cả chính hắn cũng không ngờ mình lại có thể đắc thủ dễ dàng như vậy.
Có lẽ là do đang bận đối phó với công kích của những người khác, Lục Cảnh cứ vậy để hắn tiến quân thần tốc, phong tỏa mối liên hệ giữa hai mạch nhâm đốc và đan điền.
Nhưng sau đó, Vân Hạc thiền sư chỉ thấy Lục Cảnh vốn đã không thể ra tay, lại huy động thiền trượng của mình, đón đỡ một giới đao, nhẹ nhàng đẩy giới đao kia sang một bên.
Tiện thể, còn làm ảnh hưởng đến hai người bên cạnh đang ra tay, còn Lục Cảnh thì lách người trước khi bốn thanh binh khí khác đánh tới, lắc mình một cái, biến mất khỏi chỗ không thấy.
Nhanh như vậy!
Một đám cao thủ Phật môn thấy thế trong lòng đều giật mình.
Lục Cảnh xem như đại hiệp nổi tiếng hai năm nay trong chốn võ lâm, hệ quả là càng ngày càng bị nhiều người nghiên cứu, đánh giá của Thiên Cơ bảng về hắn, cơ bản người trong giang hồ nào cũng xem qua.
Đương nhiên, cũng biết Lục Cảnh tu luyện một môn khinh công tên là Kinh Đào Nộ Lãng, môn khinh công này, trừ việc động tĩnh tương đối lớn, còn có thiếu sót thì những mặt khác đều biểu hiện rất xuất sắc.
Nhưng cho dù lợi hại đến đâu thì đây cuối cùng cũng chỉ là một môn khinh công ngũ phẩm, không thể so sánh với các môn phái danh gia truyền thừa.
Hôm nay ở đây, một đám cao thủ tu luyện khinh công, không có ai dưới nhị phẩm, theo lý thuyết Lục Cảnh hẳn là người "Chậm" nhất trong mọi người.
Nhưng khi giao đấu thật sự, Lục Cảnh có thêm khinh thân thuật gia trì, thi triển Kinh Đào Nộ Lãng lên lại giống như thật sự hóa thân thành sóng lớn.
Nếu Vân Hạc thiền sư và mấy người khác từng đọc "Tiếu Ngạo Giang Hồ" thì hẳn sẽ cảm nhận được một chút cảm giác khi Lệnh Hồ Xung, Nhậm Ngã Hành và đám người vây công Đông Phương Bất Bại.
Điều này khiến Vân Hạc thiền sư và những người khác không sao hiểu được, rõ ràng Lục Cảnh đang thi triển vẫn là Kinh Đào Nộ Lãng, chứ không phải khinh công khác, dù sao động tĩnh của Kinh Đào Nộ Lãng các khinh công khác cũng bắt chước không được, nhưng lúc này bước chân của Lục Cảnh lại nhanh hơn so với khi giao đấu với Khô Mộc sư thái lúc trước không chỉ một bậc.
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người đều cùng nhau hiện lên hai chữ—— 《Võ Kinh》.
Có lẽ trên đời này chỉ có 《Võ Kinh》 do chính Phật Tổ viết mới có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy, biến một môn võ học bình thường thành tuyệt kỹ, thậm chí vượt qua cả tuyệt kỹ.
Nghĩ đến đây, đám cao thủ Phật môn càng nóng lòng đoạt lại thần công này, nhao nhao lấy ra bản lĩnh giữ nhà.
Trong chốc lát, côn bổng và đao kiếm cùng bay, còn có người sử dụng loại công pháp sư tử hống âm công.
Đáng tiếc, các loại công kích bằng nội lực đối với Lục Cảnh bây giờ mà nói không có quá lớn uy hiếp.
Sau khi tránh được một vòng công kích, Lục Cảnh cũng tìm thấy mục tiêu tiếp theo.
—— Vân Hạc thiền sư.
Vân Hạc thiền sư vốn xông lên phía trước nhất, vừa muốn dùng tam cổ kích cắt đứt nội công của Lục Cảnh, nhưng hắn lại không biết chân khí trong kinh mạch của Lục Cảnh vận hành theo chiều ngược lại với các võ giả khác.
Cho nên điểm huyệt đối với Lục Cảnh không có hiệu quả, ngược lại Vân Hạc thiền sư bị chân khí của Lục Cảnh phản chấn, bị nội thương nhẹ.
Thường thì việc này không có gì lớn, chỉ cần cho hắn chút thời gian, là có thể hóa giải được nội thương, nhưng Lục Cảnh hiện tại sẽ không cho hắn cơ hội.
Hắn đầu tiên huy động thiền trượng, đánh lạc hướng vào một nữ ni khác bên cạnh Vân Hạc thiền sư.
Sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, hắn biến chiêu nửa chừng, nhắm thẳng vào ngực của Vân Hạc thiền sư.
Vân Hạc thiền sư tuy hơi bất ngờ, nhưng thân là cao thủ hàng đầu, đã gặp qua nhiều cảnh tượng lớn, nên không chút hoảng loạn, kịp thời đặt tam cổ kích trước ngực, thủ thế phòng ngự.
Hắn biết rõ nội lực của mình có thể không bằng Lục Cảnh, vừa mới lại bị nội thương nhẹ, đánh nhau trực diện khó có lợi, nhưng chỉ cần hắn có thể đỡ được một kích của Lục Cảnh, thì đồng bạn bên cạnh sẽ giải vây cho hắn.
Còn nếu hắn có thể kéo dài thêm một chút, thì người lâm vào hiểm cảnh sẽ là Lục Cảnh.
Ý tưởng của Vân Hạc thiền sư đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng ngay sau đó, hắn thấy Lục Cảnh nhếch mép cười với mình một tiếng, trực tiếp kích hoạt phù văn thứ hai trên thiền trượng.
Hai tay Lục Cảnh trầm xuống, sau một khắc, trọng lượng của thiền trượng đã tăng lên 500 cân.
Hắn không biết lúc đầu Xi tạo ra thiền trượng này có tham khảo Như Ý Kim Cô Bổng của hầu vương nào đó không mà lại còn thêm pháp thuật có thể tăng thêm trọng lượng.
Nhưng không thể phủ nhận, hiệu quả thực chiến của đạo phù văn này quả thực không tệ.
Vân Hạc thiền sư rõ ràng đã phòng thủ kín kẽ, nhưng vẫn đánh giá thấp độ hung tàn của một trượng này của Lục Cảnh, tam cổ kích tại chỗ bị đánh bay, mà xương tay phải của hắn cũng theo đó bị gãy.
Tuy rằng hắn nhận ra có gì đó không đúng từ sớm, lập tức lui lại vội vàng, nhưng vẫn bị quét trúng một điểm ở đùi, cả người khập khiễng, hiển nhiên không thể chiến đấu nữa.
Người thứ ba!
Hai mắt Lục Cảnh tỏa sáng, lúc trước khi Xi chế tạo thiền trượng này cho hắn, Lục Cảnh bởi vì không có bí lực, cũng không có ý định tu luyện bí lực, nên thực tế không để tâm đến phù văn trên đó.
Hắn thậm chí còn chưa từng nghiên cứu những phù văn kia có tác dụng gì.
Mãi đến mấy ngày trước, khi tiếp tục học luyện khí theo Xi, hắn nhớ lại chuyện này, liền hỏi Xi mới đại khái tìm hiểu được cách dùng của cây thiền trượng này.
Và bây giờ sử dụng dao mổ trâu để cắt tiết gà, hiệu quả cũng rất kinh ngạc.
Trong chớp mắt, Lục Cảnh đã đánh bại ba người, dù chín người còn lại không hề có ý định rút lui, nhưng Lục Cảnh đã nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt họ.
Nhất là một trượng của Lục Cảnh đối với Vân Hạc thiền sư vừa rồi, Vân Hạc thiền sư đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn bị trọng thương, điều này tạo thành sự chấn động đối với những người khác hơn nhiều so với hai người trước đó.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nghi ngờ liệu mình có thể lưu Lục Cảnh lại, đoạt lại 《Võ Kinh》 như mong muốn không.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, bọn họ không còn đường lui, bọn họ không phải là đám cướp bóc thông thường, gặp kẻ yếu thì xông lên bắt nạt, gặp kẻ cứng thì giải tán ngay, sở dĩ bọn họ cùng nhau đến đây, đã sớm từ bỏ sỉ nhục cá nhân thậm chí cả tính mạng, một lòng chỉ vì đón về chí bảo của Phật môn.
Cho nên thấy Vân Hạc thiền sư cũng bại chỉ trong một chiêu, những người còn lại ngược lại thi nhau liều mạng, ngay cả bà lão ni cô từng bại dưới tay Lục Cảnh trước đó, cũng chần chờ một chút rồi lại gia nhập vào trận chiến.
Nhưng khi Lục Cảnh càng ngày càng thành thục trong việc sử dụng pháp thuật trên thiền trượng, hắn càng chiến đấu càng thuận lợi.
Dù sau đó mấy người có phòng bị, dùng La Hán Trận trấn phái giang hồ của Huyền Không Tự, lần nữa chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không bắt được Lục Cảnh trong chốc lát.
Và theo thời gian trôi qua, trận chiến đấu này cũng dần dần nghiêng về hướng đấu tiêu hao mà Lục Cảnh thích nhất.
Cuối cùng, khi sáu hòa thượng liều chết ngăn chặn Lục Cảnh, còn Khô Mộc và một nữ ni khác đồng thời đánh lén xe ngựa cũng bị Hạ Hòe đánh lui, một đám cao thủ Phật môn không thể không chấp nhận một hiện thực tàn khốc.
Đó là, nhiều người như vậy cùng nhau cũng thật sự không làm gì được một mình Lục Cảnh.
Thấy Lục Cảnh lại tìm được cơ hội, lại đánh bị thương thêm một người, ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong mắt đám tăng cũng tắt ngấm. Dù Khô Mộc sư thái, người nóng tính và cứng rắn nhất, cũng biết phe mình đã hết đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận