Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 38: Đại sư ngươi không nhìn lầm sao?

Chương 38: Đại sư ngươi không nhìn lầm sao?
Nghe Trí Hải nói, Lục Cảnh cũng không vội vàng tỏ thái độ, dường như đang suy nghĩ đề nghị của Trí Hải.
Trí Hải thấy vậy lại cứng rắn da đầu nói: “Giữ lại liên hệ giữa cái bóng khôi lỗi này với chủ nhân của nó, đợi khi tìm được chính chủ, chúng ta cũng có thể đối chất với hắn, không đến mức không có chứng cứ.”
“Có đạo lý.” Lục Cảnh rốt cục gật đầu nói, “Thả dây dài mới câu được cá lớn.”
Trí Hải hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng này ít nhất hắn đã qua cửa trước mắt, hơn nữa quan trọng nhất là cây đao kia cũng về tay.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trí Hải lại liếc nhìn chiếc hòm sắt một bên.
"Việc này không nên chậm trễ, bần tăng mang thanh ma đao cùng cái bóng khôi lỗi này về ti thiên giám đi, để tránh bị yêu nhân thừa lúc sơ hở."
"Đại sư đừng vội, yêu nhân phóng hỏa ở thiên Bình tiền trang vẫn chưa tìm được đâu."
Trí Hải lắc đầu: "Yêu nhân đương nhiên phải bắt, nhưng chuyện cấp bách trước mắt là phải đưa thanh ma đao về trước đã, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ không đáng kể."
Lục Cảnh gật đầu: "Nếu đã vậy, đại sư chỉ cần mang thanh ma đao về là được, cái bóng khôi lỗi này có thể để chúng ta xử lý, một mình ngài vừa phải bảo vệ đao, vừa phải để mắt đến cái bóng khôi lỗi này, quá vất vả, lại dễ dàng không chú ý tới."
Trí Hải nghe vậy ngẩn ra.
Hắn đương nhiên sẽ không thật mang cái bóng khôi lỗi này về cho người ta nhìn, bởi vì như vậy chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng.
Thực tế, hắn biết rõ, từ lúc hắn xuất hiện ở đây, thân phận của hắn đã bị lộ.
Cho nên, hắn căn bản không có ý định trở về ti thiên giám, lời giải thích ban nãy chỉ là để ổn định Lục Cảnh và Hạ Hòe, từ từ thoát thân.
Nhưng hắn không ngờ Lục Cảnh lại chụp lại cái bóng khôi lỗi của hắn, thứ đồ này thực sự rất quý giá.
Với gia tài của Trí Hải, ngay cả một cái chân của cái bóng khôi lỗi này hắn cũng không mua nổi, việc hắn có được cái bóng khôi lỗi này hoàn toàn là do một loạt cơ duyên xảo hợp.
Nó giống như trúng mánh lớn, không có khả năng có lần thứ hai.
Cho nên, việc bắt hắn bỏ lại cái bóng khôi lỗi này không khác gì cắt thịt của hắn.
Nhưng Trí Hải trong lòng đồng thời vô cùng rõ ràng, cái bóng khôi lỗi có khó có được thế nào, cũng không quan trọng bằng thanh hắc đao kia.
Vì vậy, dù lòng hắn đau như cắt, trên mặt vẫn phải gượng cười: "Như vậy rất tốt, vẫn là thí chủ nghĩ chu đáo, vậy cái bóng khôi lỗi này bần tăng sẽ lưu lại."
Nói xong, Trí Hải không nhìn về phía Hạ Hòe nữa, hắn sợ mình nhìn nhiều sẽ hối hận, nhanh chân bước về phía hòm sắt.
Dù sao thì, chí ít hắn cũng đã có được thanh hắc đao kia, cũng coi như không có nhục sứ mệnh.
Tuy nhiên, Trí Hải cũng không bị thắng lợi làm cho mờ mắt, khi đến trước hòm sắt, trước tiên thi triển một cái nội thị thuật.
Rất nhanh, hắn thấy bên trong hòm sắt có một cái hộp đàn.
Trí Hải tiếp tục tĩnh khí ngưng thần, lại nhìn vào bên trong hộp đàn, vừa nhìn, thần sắc hắn lập tức thay đổi, kinh hãi nói: "Cái này... Bên trong không có đao, chỉ có một con ếch giấy!"
"Vậy sao? Đại sư ngài không nhìn nhầm chứ?"
"Không sai, nội thị thuật này ta luyện rất thuần thục, trong ti thiên giám không mấy ai hơn ta." Trí Hải sắc mặt khó coi, quay sang nói với Lục Cảnh.
"Thí chủ, có phải ngươi cầm nhầm rương không?"
"Không." Lục Cảnh lắc đầu, "Con ếch giấy này chính là do ta bỏ vào, sao ta có thể cầm nhầm."
Nghe câu này, trái tim Trí Hải lập tức chìm xuống.
"Ngươi... Ngươi là Lục giám sát?!"
"Chuyện này chẳng phải ngươi đã biết từ đầu rồi sao? Sao bây giờ còn hỏi, hát tuồng lên nghiện à?" Lục Cảnh sốt ruột nói.
Trí Hải im lặng, một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, "Ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?"
"Cũng khoảng từ lúc mới gặp mặt." Lục Cảnh nói, "Ngay trước khi xuất phát, Quách thiếu giám đã phái người tâm phúc cảnh cáo ta, nói trên đường vận chuyển đao không được tin bất cứ ai, bao gồm cả đồng nghiệp đến từ ti thiên giám, cho nên... nếu hắn muốn lấy thanh đao khỏi tay chúng ta, chỉ có một biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Đó chính là tự hắn phải đến."
Sắc mặt Trí Hải trầm xuống: "Nếu ngươi biết ta có ý đồ xấu, phía trước còn cùng ta nói nhảm lâu như vậy, lại còn đi giúp ta tìm đao, lại trăm phương ngàn kế lừa ta để lại cái bóng khôi lỗi, làm sao, cảm thấy trêu ngươi người khác rất thú vị sao?"
"Trêu ngươi người đích xác rất thú vị, nhưng sở dĩ ta diễn tuồng này, không phải vì chơi ngươi, chí ít không chỉ vì chơi ngươi." Lục Cảnh xòe tay ra.
"Trước khi động thủ, ta vẫn phải biết rõ ngươi còn đồng bọn nào không, nếu có đồng bọn thì có bao nhiêu người... Ngươi đừng nói, nói nhảm với ngươi lâu như vậy, ta cũng có được không ít thông tin hữu ích."
"Thông tin gì?"
"Thứ nhất, ta biết trận hỏa hoạn này không phải ngươi gây ra, mặt khác, người điều khiển lũ chuột cũng không phải là người của ngươi, bằng không ngươi cũng sẽ không đến bây giờ vẫn không biết thanh đao kia đã bị người đánh cắp."
"Cái gì? Đao kia không thấy?!" Lần này Trí Hải giật mình không phải giả vờ.
Mà hắn rất nhanh đã nghĩ đến gì đó, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: "Tốt! Tốt! Rất tốt!!! Vậy ta cũng có thể yên lòng."
Đến đây, giọng của hắn trở nên nghiêm túc, nhìn Lục Cảnh nói: "Tiếp theo ta chỉ cần gϊếт hai người các ngươi, là có thể hoàn toàn khôi phục tự do, không cần phải cùng đám giám sát thị phi bất phân ở ti thiên giám đấu đá, có thể đường đường chính chính làm việc cho Kỷ tiên sinh."
Lục Cảnh thở dài: "Nói làm phản một cách thanh tân thoát tục như vậy, đại sư vẫn là người đầu tiên."
"Ngươi mới làm giám sát được bao lâu, thì biết gì." Trí Hải lạnh lùng nói, "Ta khi còn trẻ từng giống như ngươi đầy nhiệt huyết, nhưng khi ở đó càng lâu, ta bắt đầu nghi ngờ lựa chọn ban đầu của mình."
"Cho đến một ngày, ta nhận ra chỗ đó đã mục ruỗng, luôn tuân theo những quy tắc cứng nhắc, không theo kịp sự biến đổi của thế giới, huống hồ bây giờ nhân gian đang đối mặt với một đại kiếp chưa từng có, Quách Thủ Hoài không thể dẫn chúng ta vượt qua được."
"Kỷ tiên sinh thì có thể sao?" Lục Cảnh hỏi ngược lại.
"Ta không biết, nhưng ít nhất phần thắng của Kỷ tiên sinh cao hơn." Trí Hải nói, "Nếu thế gian này có ai đủ khả năng xoay chuyển tình thế, thì người đó nhất định là Kỷ tiên sinh."
Vẻ mặt hắn dần trở nên dữ tợn, không còn vẻ trang nghiêm từ bi như trước, "Kỷ tiên sinh đã nhiều lần nói rằng rất ghét ngươi, trước kia ta định lợi dụng ngươi để tìm thanh đao kia, sau đó dùng trận hỏa hoạn cổ quái này để gϊếт ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại có cách thoát khỏi."
"Nếu vậy, lần này ta sẽ tự mình ra tay."
Trí Hải nghiến răng nghiến lợi, nói xong hắn bắt đầu niệm chú, nhưng còn chưa kịp thi pháp, một đạo hàn quang đã bắn về phía mặt hắn!
Trí Hải buộc phải nuốt lại nửa câu vừa thốt ra, vội vàng lùi lại, đồng thời vung tay áo lên, đón lấy thanh tiểu kiếm đang bay đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận