Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 78: Liền này ?

Chương 78: Chỉ có vậy thôi?
Thấy Lục Cảnh tay cầm tiêu bổng, tiểu Ất thật ra cũng không thấy có gì quá đáng. Coi như Lục Cảnh nội công mất hết, chắc chắn cũng sẽ không cứ vậy bó tay chịu trói, giãy giụa là điều chắc chắn, nhưng trước mặt bọn hắn sáu người thì cũng không làm nên chuyện gì. Tiểu Ất trong lòng nghĩ như vậy. Cho nên hắn mới quát lớn một tiếng, "Độc là do gia gia ta hạ!" rồi xông về phía Lục Cảnh.
Trước khi lên đường, Tống Trọng Văn đã giao phó, muốn bắt sống Lục Cảnh, một là để dùng Lục Cảnh nhử sư phụ hắn mắc câu, giải quyết mối họa lớn này, hai là vì Tống Trọng Văn muốn Lục Cảnh cảm nhận đầy đủ nỗi thống khổ khi mất đi võ công, không nỡ giết chết Lục Cảnh dễ dàng vậy. Theo lời của Tống Trọng Văn thì: như thế cũng có lợi cho hắn quá, giữ lại cho hắn một mạng, bản công tử còn muốn dùng hắn để tìm niềm vui.
Cho nên, sáu người tiểu Ất lần này không mang theo vũ khí gì, trong đó hai người cầm giản, hai người cầm côn, một người cầm roi, còn tiểu Ất thì dứt khoát tay không. Hắn luyện một bộ quyền pháp, lúc này vừa hay phát huy tác dụng. Tiểu Ất cũng không có ý kiến gì về sự sắp xếp này, bởi vì cao thủ tuyệt thế như Lục Cảnh nếu vẫn còn nội lực, thì những a miêu a cẩu như bọn hắn có mang theo thần binh lợi khí xông lên cũng chỉ là thêm người vào danh sách của kho binh khí, chỉ là thêm đồ cất giữ. Mà nếu Lục Cảnh đã mất nội lực, mấy thứ vũ khí cùn này cũng đủ để trừng trị hắn rồi.
Thực tế, một quyền này của hắn trực tiếp đánh thẳng vào ngực Lục Cảnh. Kết quả là, ánh mắt Lục Cảnh nhìn hắn lại càng thêm kỳ quái. Lục Cảnh thật không ngờ sáu tên tới tận cửa lại nể tình đến vậy, ngay cả một con dao nhỏ cũng không mang, cứ như là chuyên tới đưa kinh nghiệm cho hắn vậy. Trước đây, hắn còn lo lắng trong số người đến sau sẽ có cao thủ, cho nên mới bày ra cả một bàn tiệc như vậy, mặc bộ yếm tơ vàng ngồi đây, dự định lừa đối phương tung chiêu lớn.
Nhưng giờ xem ra, hắn đơn thuần đã nghĩ nhiều rồi, sáu người này vũ khí không ra gì, võ công xem ra cũng rất lỏng lẻo, chắc hẳn còn chưa nhập lưu, thứ duy nhất đáng nói đến là lòng tự tin không hiểu từ đâu tới của bọn chúng. Trái lại, Lục Cảnh trải qua những ngày huấn luyện đánh bạc mạo hiểm này, đã nâng Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng lên đến thức thứ 41. Dù chỉ là 41 thức đầu, còn cách nắm vững hoàn toàn vẫn còn xa, nhưng cũng đủ để ứng phó những cục diện cấp thấp rồi.
Từ sớm hơn một chén trà trước, Lục Cảnh đã đợi được nội lực một lần nữa đổi mới. Giống như dự đoán của hắn, nội lực sau khi đổi mới chỉ cần nghịch hướng vận chuyển một vòng, liền nhẹ nhàng làm thông những huyệt mạch bị phong bế, điều này càng thúc đẩy quyết tâm có được phương thuốc của Lục Cảnh. Mẹ kiếp, thứ này quá thơm! Đúng là được sinh ra để giải quyết vấn đề cơ thể hiện tại của hắn mà.
Trong lúc đợi tiểu Ất và đám người xuất chiêu, Lục thiếu hiệp đã ra hiệu cho A Mộc đang chờ lệnh trên cây quế. Ý bảo, nhìn qua đội hình đối phương rồi mới ra tay, muốn A Mộc an tâm đứng ngoài quan sát, xem hắn thu hoạch kinh nghiệm. A Mộc tất nhiên không có ý kiến, cứ vậy ngồi trên ngọn cây, ung dung đung đưa hai chân nhỏ.
Còn Lục Cảnh thì nóng lòng muốn mang theo cây tiêu bổng không biết từ góc nào lôi ra, từ trên ghế đứng lên. Đây là trận thứ hai hắn chủ động giao chiến kể từ khi bước vào giang hồ, và trận đầu đ·á·nh ba tên chân tay của Tam Hổ đường thì nghiêm túc mà nói cũng không tính là người trong giang hồ. Cho nên nói, đây cũng có thể xem là trận chiến đầu tay của Lục Cảnh, hắn muốn mượn trận chiến này để kiểm tra thu hoạch của bản thân trong thời gian này, thuận tiện đánh giá thực lực hiện tại của mình.
Lục Cảnh thấy tiểu Ất đấm tới, thầm kêu "Hay lắm", cũng vung tiêu bổng xông lên nghênh tiếp. Xét riêng về tốc độ ra tay, Lục Cảnh thật sự còn thua tiểu Ất đã khổ luyện nhiều năm, nhưng nhờ vào cây gậy dài, vẫn chiếm được tiện nghi, rút đến cánh tay tiểu Ất trước một bước. Tất nhiên, điều này không thể tách rời khỏi việc bản thân tiểu Ất đã chủ quan.
Thấy Lục Cảnh vung côn tới, tiểu Ất chẳng hề sợ hãi, hơn nữa từ tốc độ động tác của Lục Cảnh có thể thấy, đây tuyệt đối không phải tiêu chuẩn của cao thủ tuyệt thế. "Chỉ có vậy thôi?" Tiểu Ất nghĩ bụng. Rõ ràng là, thiếu niên này đã mất đi nội lực kinh người mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, giờ chỉ là vùng vẫy giãy c·hết dựa vào sự luyện tập vất vả trước kia.
Nghĩ vậy, trong lòng tiểu Ất rốt cuộc cũng yên ổn, vận nội lực định ngạnh kháng một đợt, hắn tin rằng chỉ cần chịu được cú đánh mềm oặt, không có lực này... Sau đó, hả? Khoảnh khắc tiếp theo, tiểu Ất nghe thấy bên tai một tiếng răng rắc, rồi biểu cảm trên mặt liền cứng đờ. Tay phải của hắn bị cây côn kia quét gãy. Mà bản thân tiểu Ất thì bị đánh đến ngơ ngác.
Lục Cảnh giờ vẫn chưa thể chủ động điều động nội lực lượng lớn trong đan điền, nhưng không sao, ai bảo nội lực của nhà hắn quá dày, dù chỉ mới tập võ hơn 20 ngày, tùy ý lấy ra một ít thì ít nhất những người ở đẳng cấp tam lưu trở xuống trong giới võ lâm không có cách nào mà ngạnh kháng được, huống chi Lục Cảnh hiện tại ngày nào cũng tiến bộ rất nhanh.
Thế nhưng, chỉ lần ra tay đầu tiên đã thành công, hắn vẫn thấy có chút ngoài dự liệu. "Chỉ có vậy thôi?" Sau khi gửi tặng cho tiểu Ất món quà lớn bị gãy xương, Lục Cảnh không kìm được mà có chút kiêu ngạo, nghĩ bụng, có lẽ ta là kỳ tài về trượng pháp ẩn mình? Nhưng việc năm người còn lại xông đến ra tay lại giúp Lục thiếu hiệp nhận ra thực tại.
Lục Cảnh vội vàng hấp tấp vận bộ pháp ghi trong Kinh Đào Nộ Lãng, miễn cưỡng tránh được một roi quét tới mặt, lại dùng tiêu bổng trong tay dựng lên đỡ một giản. Còn lại một giản và hai côn, Lục Cảnh chỉ tránh được phần đầu, rồi vô sỉ dùng thân thể tiếp nhận. Thế là ba kẻ đ·ánh trúng hắn đều thổ huyết bay ra ngoài.
Hai người cầm giản và cầm roi còn lại không khỏi k·i·n·h h·ã·i, Lục Cảnh thừa dịp bọn chúng tâm thần chấn động liền không đánh lén, mà lại bổ thêm một nhát vào chỗ cánh tay đã gãy của tiểu Ất, cú này làm gãy thêm một cái chân nữa. Biểu cảm trên mặt tiểu Ất cũng rất đặc sắc, tựa như đang hỏi "tại sao lại là ta?".
Đầu óc Lục Cảnh lại vô cùng tỉnh táo. Người này rõ ràng là đầu lĩnh trong đám người bịt mặt, hơn nữa trước đó hắn cũng thừa nhận độc dược là do mình hạ, cho nên những người khác Lục Cảnh có thể cho đi, chỉ có người này là tuyệt đối không thể. Tình huống tiếp theo còn tốt hơn trong tưởng tượng của Lục Cảnh, côn của hắn ra tay rất nhanh, nên quay lại vẫn có thể tóm thêm một người, chính là tên cầm giản gần hắn nhất.
Chiêu thức của Lục Cảnh không hề có gì đặc sắc, chỉ liên tục dùng bảy lần thức mở đầu Đương Đầu Trượng Hát. Buộc người cầm giản phải đối cứng với hắn, cuối cùng chấn văng vũ khí khỏi tay đối phương, rồi một gậy đánh trúng đầu người đó. Còn tên cuối cùng lúc này đã chạy đến một bên tường viện, bắt đầu trèo lên, trông có vẻ sắp đuổi không kịp.
Lục Cảnh chợt bừng tỉnh, nhớ đến một thức cuối cùng trong Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng – Tặc nhân chạy đâu! Hắn chỉ xem qua tư thế và cách phát lực của chiêu này, chứ căn bản chưa từng luyện qua, giờ đây không tự chủ mà vận nội lực vào hai tay, rồi ném mạnh cây tiêu bổng, nhặt lấy cây giản trên đất ném ra. Chỉ thấy cây giản xoáy tròn trên không trung vạch ra một đường cong, cuối cùng chẳng hiểu sao mà trúng bả vai tên đang trên tường, khiến hắn thét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Lục Cảnh tự mình cũng nhìn đến ngẩn ngơ, như vậy cũng được sao? Xem ra ngày mai ra đường nên đi chơi trò đánh bạc một chút, không thể lãng phí cái vận may khó có được này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận