Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 472: Mai hoa lộc

Chương 472: Mai hoa lộc
Lục Cảnh cùng Ngọc Trân cùng nhau lên trên tảng đá pháp đàn, nhìn thấy đồ vật vừa nãy bị con chó hoang kia cắn xé. Đó là một con hươu sao, có cặp sừng dài cùng bộ lông đẹp đẽ, nhưng phần bụng lại bị cắn rách một lỗ lớn, ruột gan vương vãi đầy đất, trông có vẻ sắp không sống được nữa, vẫn còn đang cố gắng giãy giụa. Tựa như muốn rời khỏi pháp đàn trước khi con chó hoang kia quay lại.
Ngọc Trân thấy vậy có chút không đành lòng, liền mượn thanh tiểu kiếm của Lục Cảnh, đi lên phía trước, cắt cổ con hươu sao kia, giúp nó sớm kết thúc đau khổ. Mà khi Ngọc Trân trở về bên cạnh Lục Cảnh, trả lại tiểu kiếm, lại nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh. Ngọc Trân quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện, con hươu sao vừa mới tắt thở, lúc này lại đứng lên, ruột của nó vẫn kéo lê trên mặt đất, trên cổ vết thương mới thêm kia vẫn đang chảy máu thình thịch. Nhưng trông nó giống như đã hồi phục sinh lực, không có một chút đau khổ hay giãy giụa trước đó.
Nó liếc nhìn hai người một cái, sau đó trực tiếp quay đầu nhảy xuống pháp đàn! Ngọc Trân phát ra một tiếng thét kinh hãi, bởi vì pháp đàn này cách mặt đất khoảng ba trượng, cho dù là hươu sao cũng khó lòng chịu nổi. Nhưng khi nàng chạy đến mép pháp đàn, đã thấy con hươu sao rơi xuống đất, một cái móng của nó có vẻ bị gập, nhưng thần kỳ là điều đó không ảnh hưởng đến hành động của nó. Con hươu sao lắc đầu, rồi định chạy vào khu rừng phía trước.
Nhưng vào lúc này một bóng người đột nhiên lướt qua bên cạnh Ngọc Trân, rồi cũng nhảy xuống pháp đàn! Khi Ngọc Trân còn đang ngơ người thì Lục Cảnh đã mấy lần lên xuống, sắp đuổi kịp con hươu sao kia. Hươu sao cũng phát giác được nguy hiểm, lại tăng tốc độ, thân thủ mạnh mẽ, một chút cũng không thấy bộ dáng bị thương nặng. Đáng tiếc nó cuối cùng vẫn không thể chạy nhanh hơn Lục Cảnh khinh công đại viên mãn, bị Lục Cảnh một phát tóm được một chân. Hươu sao vung chân sau còn lại, đạp về phía Lục Cảnh. Rồi sau đó hai chân nó đều bị Lục Cảnh bắt lại, không thể động đậy.
Lục Cảnh quay đầu nói với Ngọc Trân trên pháp đàn, "Đi giúp ta tìm dây thừng, để ta trói nó lại." "A, được, được." Ngọc Trân còn ngẩn người một chút, lúc này mới vội vàng chạy xuống, đi tìm mấy vật liệu trói như dây gai, để Lục Cảnh trói bốn vó của con hươu sao lại. Nhưng Lục Cảnh vẫn có chút không yên lòng, lo con hươu sao sẽ thoát được, dứt khoát dùng chuôi kiếm đập nát xương đùi nó. Ngọc Trân thấy vậy không khỏi sinh ra lòng đồng cảm, chần chờ một lát sau vẫn là mở miệng nói, "Như vậy có phải hơi tàn nhẫn quá không?"
Lục Cảnh lại không hề lay động, đập nát nốt mấy cái xương đùi còn lại, lúc này mới nói, "Thì có tàn nhẫn một chút, nhưng ta không thể cứ vậy mà thả nó chạy lung tung được, nhất là không thể thả nó chạy ra bên ngoài." "Bất quá ta đoán có lẽ đã muộn, trên đường đến đây ta đã nghe thấy tiếng động tương tự, hiện tại chỉ có thể hi vọng đó thật sự là một con chó hoang đói bụng. Còn về việc bây giờ sao không giết luôn con hươu này, là bởi vì ta vẫn muốn giữ nó để làm rõ một số chuyện."
"Chuyện gì?" "Đến lúc đó chúng ta sẽ biết." Nhưng Ngọc Trân vẫn có chút lo lắng, "Vị Kim Quang đạo nhân kia trông khác hẳn với những đám người giả danh lừa bịp trước đây, là người có bản lĩnh thật sự, hắn thật sự có thể khiến người chết sống lại, không, không chỉ người mà cả động vật cũng có thể làm được, chúng ta vừa mới giết chó của hắn, có thể sẽ vì vậy mà trở mặt với hắn không?" "Ta lại không thấy vậy," Lục Cảnh nói, "hắn một mực trốn trong mỏ đá này không đi ra, hẳn là không muốn người ngoài biết bí mật của mình, cho nên dù chúng ta có giết chó của hắn hay không, việc đến nơi này đã là đối đầu với hắn rồi."
Ngọc Trân thở dài, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn. Giống như Lục Cảnh nói, hai người đã đến đây rồi, không thể làm như không thấy được. Nhưng nghĩ đến việc sắp phải đối đầu với một nhân vật lợi hại đạo pháp thông thiên, Ngọc Trân cảm thấy hết sức lo lắng, bởi vì nàng hoàn toàn không đoán được đối phương sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó bọn họ. Có phải sẽ gọi thiên binh thiên tướng đến bắt họ không? Hay là dùng bảo bối hồ lô hút hai người bọn họ nhốt lại? Tóm lại trong đầu nàng lúc này tràn ngập đủ loại ý nghĩ.
Nhưng Lục Cảnh đã nhấc con hươu sao đã bị xử lý qua kia lên, ném nó trở lại pháp đàn. Sau đó lấy giấy bút mang theo, bắt đầu cúi người viết gì đó trên thềm đá. Hắn viết rất nhanh, chốc lát đã viết xong, khi Lục Cảnh buông bút lông thì một con chim oanh từ không xa bay tới, đậu trước mặt hắn. Lục Cảnh cuộn giấy lại, cột vào chân chim oanh, sau đó cho nó ăn ít ngô, nhìn nó bay ra khỏi sơn cốc. Ngọc Trân hiếu kỳ, "Thư này ngươi định gửi cho ai vậy?"
"Viện binh," Lục Cảnh nói ngắn gọn. "Có phải Cát Bình bọn họ không?" "Không phải, ngươi cứ coi như là người trong sư môn của ta đi." Lục Cảnh dừng một chút, "Nhưng ta khuyên ngươi đừng hi vọng quá lớn, thời gian gần đây nhân lực bên đó rất căng thẳng, liệu có kịp phái người qua hay không, hay phái được mấy người qua cũng đều là vấn đề."
"Cho nên cách tốt nhất vẫn là dựa vào chính chúng ta, ít nhất trước tiên hãy điều tra rõ ràng mọi chuyện đã, như vậy cũng dễ dàng hơn để gọi người." "Một lát nữa ta sẽ vào rừng, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là theo ta, nhưng trong rừng cây có thể sẽ rất nguy hiểm, dù sao Cát Bình đã nói, Kim Quang đạo nhân có gần 200 tín đồ dưới trướng." "Hai là ở lại đây, giúp ta canh chừng con hươu sao kia, nó đối với ta rất quan trọng, có người trông chừng ta cũng an tâm hơn, riêng ta thì vẫn khuyên ngươi nên ở lại." "Nhưng ta vẫn muốn đi cùng ngươi."
Ngọc Trân suy nghĩ một chút rồi nói, "Ngươi nói Kim Quang đạo nhân có nhiều thuộc hạ, ta đi cùng cũng có thể giúp được chút gì đó." "Ta nói nhiều người không phải có ý đó... Thôi bỏ đi, nếu như ngươi muốn đi theo ta thì hãy đi theo ta, ở lại đây cũng chưa chắc đã an toàn." Lục Cảnh vừa nói vừa quan sát Ngọc Trân một lượt từ trên xuống dưới, rồi bất thình lình bắt đầu cởi quần áo. Ngọc Trân đỏ mặt lên, mặc dù nàng đã là một người từng trải, cũng không quá để ý đến ánh mắt người khác, nhưng việc Lục Cảnh trực tiếp như vậy vẫn có chút khiến nàng hốt hoảng, dù sao hai người bây giờ vẫn đang ở trên địa bàn của người khác. Đột nhiên muốn thân mật gần gũi cũng có vẻ không phù hợp cho lắm.
Nhưng sau đó Lục Cảnh lại đưa quần áo đã cởi cho Ngọc Trân, đồng thời dặn dò, "Xé những bộ quần áo này ra thành từng dải, quấn lên phần da lộ ra bên ngoài của mình, quấn càng nhiều lớp càng tốt." "Hả?" "Còn nhớ những lời ta nói chứ, lát nữa nhớ phải cảnh giác, không được để những thứ đó làm bị thương, nhất là đừng để mình chảy máu, nhất định phải nhớ lấy." "Vậy còn ngươi?" Ngọc Trân nhìn Lục Cảnh đang ở trần nói, "Vậy ngươi thì sao?" "Muốn làm ta chảy máu rất khó đấy," Lục Cảnh nói thật, "Đừng nói là quần áo, coi như là đằng giáp thông thường đối với ta cũng không có tác dụng bảo vệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận