Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 67: Kiêu ngạo nhất cùng thẹn thùng nhất

Chương 67: Kẻ kiêu ngạo nhất và kẻ thẹn thùng nhất.
Xử lý xong chuyện ở kinh sư, Lục Cảnh thu dọn những đồ vật muốn mang đến thư viện, trước tiên đưa đến tiệm quan tài Hành Ký. Sau đó, tự mình mang theo A Mộc chuẩn bị lên đường vào nửa đêm. Không ngờ, đi được nửa đường lại gặp con mèo đen có vằn trắng, mèo đen quen đường nhảy lên vành mũ của A Mộc, rồi nằm im ở đó không nhúc nhích.
Lục Cảnh có chút bất đắc dĩ, nói với A Mộc, "Nói với bạn ngươi một tiếng, chỗ chúng ta đi không thể mang theo nó."
Kết quả A Mộc nghe vậy thì tội nghiệp đứng tại chỗ, có vẻ hơi luống cuống.
Một lát sau, Lục Cảnh không chịu được nữa. Thôi vậy, mèo này ngay cả ti thiên giám còn đi dạo qua rồi, thì đi dạo một vòng ở thư viện cũng không sao. Với lại, trong nội quy thư viện hình như cũng không có điều nào cấm nuôi thú cưng. Dù sao thì con mèo này cũng không được tính là thú cưng của Lục Cảnh.
Nhưng trời cao đất rộng, A Mộc vui vẻ là trên hết, cuối cùng Lục Cảnh chỉ có thể cố hết sức mang theo mèo đen.
Bất quá hắn cũng cười lạnh trong lòng, hắn nhớ không nhầm trong thư viện không có ai nuôi mèo, vậy có nghĩa là nếu mèo đen theo tới thì chỉ là độc đinh một nhánh. Lục Cảnh lại muốn xem xem, mèo này đến mùa sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý của mình thế nào.
Mèo đen hiển nhiên không biết có kẻ lòng dạ hiểm độc, lúc này còn đang vùi đầu liếm láp lông của mình, hoàn toàn không biết ở một thế giới không có đồng loại khác giới thì việc chăm chút bộ lông cũng chẳng để làm gì.
Giống như lúc đến, hai người một mèo vẫn dùng quan tài để trở về.
Lục Cảnh trước đây đã nghe Hoàng giám viện giảng giải cặn kẽ về cách dùng của 【 giếng 】, xem như một trong số ít quỷ vật được phát hiện sớm nhất, 【 giếng 】 có số hiệu kỷ tự linh linh nhất trong 《 Quỷ Vật Chí 》. Thời gian tồn tại của nó không thể kiểm tra, nhưng lại ổn định một cách đáng kinh ngạc, mấy ngàn năm nay gần như không có bất kỳ thay đổi nào.
Người ti thiên giám lợi dụng 【 giếng 】 để di chuyển nhanh chóng, cách sử dụng cũng rất đơn giản, thậm chí không nhất thiết cần quan tài, chỉ cần đảm bảo trên đường nhắm mắt lại, không quan sát nội bộ 【 giếng 】 là được.
"Nếu nhìn vào sẽ như thế nào?" Lục Cảnh hỏi Hoàng giám viện lúc ấy.
Người sau nhìn hắn một cái, lắc đầu nói, "Không biết, những người đã nhìn qua 【 giếng 】 đều đã không còn trên đời này nữa." Nói đến đây, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc. Gương mặt chữ điền của hắn nghiêm nghị, "Quỷ vật chính là quỷ vật, cho dù bình thường nhìn có vẻ ôn hòa đến đâu, ngươi cũng không thể vì vậy mà lơ là, quên mất nguy hiểm tiềm ẩn của chúng."
Lúc nghe được câu này, Lục Cảnh nghĩ đến không phải cái 【 giếng 】 ở thư viện mà là cái thung gỗ hình người nhỏ trong nhà.
Ở chung với A Mộc lâu, Lục Cảnh dần dần sinh ra một ảo giác, cảm thấy thung gỗ hình người nhỏ cũng không phải quỷ vật gì, mà giống một người đang sống hơn.
Giống như đại đa số mọi người trên thế giới này. Nó có buồn vui giận hờn của riêng mình, sẽ vui vẻ cũng sẽ sợ hãi, ở một mình lâu sẽ cảm thấy tịch mịch, chỉ là vì thân thể làm bằng gỗ nên rất khó thể hiện ra ngoài giống như người khác.
Mà những quỷ vật mà Lục Cảnh từng tiếp xúc trước kia không có một ai giống như A Mộc cả. Dù là quyển bí tịch hay bộ áo cưới kia, đều không có tính người như A Mộc.
Bất quá, A Mộc trước đây đã thuận lợi thông qua phán quyết của phán quan, điều này chứng minh A Mộc đích xác là quỷ vật, bởi vì sau đó Lục Cảnh thử với những vật không phải quỷ vật, con tỳ hưu kia không có bất kỳ phản ứng nào.
Quả nhiên là mình suy nghĩ nhiều sao?
Quan tài dừng lại khi chạm đất, Lục Cảnh mang theo A Mộc và mèo đen từ trong chui ra.
Tiếp theo, hắn tìm đến Trần bá, mang từng nhóm đồ đã mua trước đây đến chỗ ở của mình, mấy lần như vậy, một gian phòng trống được hắn dành riêng để cất giữ dược liệu liền bị chất đầy.
Nhìn Trụy Nhập Phàm Trần do chính mình tạo ra đủ dùng cho hơn 10 tháng, trong lòng Lục Cảnh cũng có chút thỏa mãn.
Nhưng núi ăn thì núi lở, vẫn phải nhanh chóng tìm ra phương pháp tiêu hao nội lực, Lục Cảnh dự định sáng mai sẽ đến tàng thư lâu mượn xem 《 Quỷ Vật Chí 》 ở đó.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ chuyện này trong sân thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài viện.
Lục Cảnh ban đầu cho rằng người đến là Hạ Hòe, nhưng nghĩ rằng lúc này đa số mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Hạ Hòe dù đến tìm hắn cũng sẽ không đến gõ cửa vào lúc này. Vì thế, hắn cũng có chút không đoán ra khách tới bên ngoài là ai.
Nhưng Lục Cảnh vẫn đi mở cửa, kết quả thấy ngoài cửa là một tiểu hòa thượng tuấn tú, có vẻ rất e thẹn.
Tiểu hòa thượng như được tạc bằng bạch ngọc, cánh tay lộ ra cùng lớp da bên dưới, có thể nhìn thấy mạch máu cùng kinh lạc ẩn hiện. Lục Cảnh nghĩ đến một cái tên, nhướng mày.
"Có phải là Chiêu Minh đại sư của Huyền Không Tự không?"
"Không không không, tiểu tăng không phải là đại sư gì, " Tiểu hòa thượng nghe vậy vội vàng khoát tay, "Lục đại hiệp gọi tiểu tăng là Chiêu Minh là được rồi."
"Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Lục đại hiệp, cứ gọi ta là Lục Cảnh được rồi."
Lục Cảnh nói xong, nghiêng người cho tiểu hòa thượng đạp nguyệt mà đến vào trong sân.
Sau khi Chiêu Minh vào cửa, gãi đầu một cái, rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi giày tăng của mình, lúng túng không biết phải mở lời như thế nào.
Vốn là người đã từng cùng Ngụy Tử Tiện, Bạch Ngọc công tử,... nổi danh là thế hệ trẻ tài tuấn.
Trong giang hồ cũng không ít lời đồn về đệ tử thiên tài của Huyền Không Tự này. Lục Cảnh cũng đã nghe qua một chút, biết rõ tiểu hòa thượng Chiêu Minh này và Ngụy Tử Tiện thuộc hai thái cực, người sau kiêu ngạo bao nhiêu thì người trước lại thẹn thùng bấy nhiêu, thuộc kiểu người cứ nói chuyện với người lạ vài câu là sẽ đỏ mặt. Huyền Không Tự để cải thiện tính cách của hắn, cũng đã nghĩ ra đủ cách, buộc hắn xuất đầu lộ diện khắp nơi, qua lại với người khác, tham gia pháp sự, nhưng cuối cùng lại không hiệu quả. Chiêu Minh vẫn mang bộ dáng e thẹn này.
Tiểu hòa thượng cố gắng nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ lắp bắp thốt ra được một câu chúc mừng, chúc mừng Lục Cảnh tiến vào thiên cơ bảng.
Lục Cảnh nghe vậy có chút buồn cười, "Chiêu Minh đại ... ừm, tiểu sư phụ, nửa đêm tới tìm ta không phải chỉ để chúc mừng ta lên bảng đấy chứ?"
"Không phải, " Mới nói hai câu Chiêu Minh lại nhịn không được đỏ cả tai, "A di đà phật, ta đến tìm Lục đại ca, là có chuyện muốn nhờ, chỉ là có chút không biết làm thế nào để mở miệng, mà sư phụ trước kia nói với ta, có việc cầu người thì nên nói vài câu dễ nghe trước."
"Tiểu sư phụ Chiêu Minh quả là thành thật hết sức, " Lục Cảnh nghe vậy mỉm cười, "Nhưng ở chỗ ta, ngươi cứ nói thẳng là được."
"À, à, tiểu tăng mấy ngày trước nghe nói Lục đại ca ngươi lấy được một cây thiền trượng từ một con hầu."
"Không sai, là tiểu sư phụ ngươi làm mất sao? Ngươi tìm đến ta để lấy về?"
"Không không không, tiểu tăng luyện là quyền pháp, không cần thiền trượng, bất quá nghe mấy vị bằng hữu đi cùng Lục đại ca hôm đó miêu tả, cây thiền trượng đó tiểu tăng thấy có chút quen tai, không biết có thể cho tiểu tăng xem qua một chút không? Ngay tại chỗ này luôn cũng được."
"Được chứ." Lục Cảnh cũng có chút tò mò về lai lịch của cây thiền trượng đó, nghe vậy liền vào phòng lấy ra. Đưa cho tiểu hòa thượng Chiêu Minh trong sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận