Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 390: Người nào đó tu la tràng

Chương 390: Sân tu la của người nào đó Lục Cảnh nhìn thấy Tuyền Cơ, nàng đã tỉnh, đang nằm trên ghế bành. May mà, trừ trên trán có một cái mụn trông khá đau, những chỗ khác trên người nàng không bị thương. Hơn nữa Tuyền Cơ cũng biết Lục Cảnh vừa rồi ra tay là để cứu mình, nên không hề oán trách hắn, ngược lại còn đứng lên nói: “Đa tạ Lục đại hiệp đã ra tay giúp đỡ.”
“À, à, ngươi không sao là tốt rồi, vẫn nên nằm xuống đi.” Lục Cảnh nói.
Hắn vừa nói vừa lén nhìn Ôn Tiểu Xuyến và Hạ Hòe. Thế nhưng, trên mặt hai người không thể nhìn ra điều gì ẩn ý.
Tầng cao nhất của tàng thư lâu không có nước, nên Hạ Hòe thi triển pháp thuật, tạo ra một đoàn nước trên không trung. Ôn Tiểu Xuyến thì tìm một thùng gỗ để hứng lấy đám nước bồng bềnh. Tiếp đó, nàng không chút do dự xé một mảnh váy, nhúng nước rồi giúp Tuyền Cơ lau bụi trên mặt.
Hạ Hòe cũng không chịu thua, đưa tay đỡ sau lưng Tuyền Cơ, vận công giúp nàng tán huyết ứ trên mặt. Kết quả hai người ra sức giúp đỡ khiến Tuyền Cơ vô cùng bối rối.
Nàng chỉ bị đập đầu, kỳ thật không quá nghiêm trọng. Nhưng cách hai người Hạ Hòe và Ôn Tiểu Xuyến chăm sóc cứ như đang lo nàng hấp hối, làm Tuyền Cơ thấp thỏm không yên, nhưng lại không dám lên tiếng hỏi.
Thực tế, từ trước khi Lục Cảnh giao đấu với 【 quý tự lục thập lục 】, Tuyền Cơ đã nhận ra không khí hôm nay giữa các cô gái có gì đó kỳ lạ. Yến Quân thì không sao, nhưng Hạ Hòe và Ôn Tiểu Xuyến rõ ràng rất khách khí với nhau, nhưng lại ẩn ẩn mang theo chút địch ý. Nhất là khi hai người cùng lên lầu, Tuyền Cơ bị kẹp ở giữa, cảm thấy khó thở. Cho nên, khi thấy Lục Cảnh đẩy cửa bước vào, Tuyền Cơ ngầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình rốt cuộc được giải thoát.
Ai ngờ Lục Cảnh lại nói: "Ta cùng Yến Quân hẹn thay phiên nhau đối phó tên kia, mỗi người hai canh giờ. Nên ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước, lát nữa sẽ xuống thay Yến Quân.”
Nói xong Lục Cảnh chuẩn bị chuồn đi. Nhưng hắn lại nghe thấy Hạ Hòe nói: "Chờ chút!"
Lục Cảnh nghe vậy sắc mặt biến đổi, dừng một chút rồi quay lại, hơi chột dạ nói: "Có chuyện gì sao?"
"Ngươi còn nhớ ta đã nói với ngươi về bánh xốp mật ở quê ta không?" Hạ Hòe hỏi.
“À, ta nhớ. Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi đã kể là nhà đối diện có một tiệm điểm tâm, có nhiều món ngon, nhưng ngươi thích nhất là bánh xốp mật ở đó."
Lục Cảnh nghe Hạ Hòe nhắc đến chuyện này thì lo lắng trong lòng cũng vơi bớt phần nào.
Sau đó, hắn thấy Hạ Hòe đỏ mặt, lấy ra một gói giấy từ trong ngực, “Chuyện lần này chắc một lát cũng chưa xong, vừa hay cha ta gửi bánh xốp mật từ quê lên cho ta, ngươi… ngươi cầm ăn lót dạ đi.”
Hạ Hòe định lén đưa cho Lục Cảnh, giờ lấy ra trước mặt mọi người khiến cô thấy mặt hơi nóng lên.
Lục Cảnh nhận lấy gói bánh xốp mật nhỏ, ngay lập tức cảm thấy sống lưng mát lạnh. Lục Cảnh liếc nhìn, thấy Ôn Tiểu Xuyến đang cười lạnh không tiếng động. Cô còn ra khẩu hình với hắn: "Nàng ép ta!"
Lục Cảnh thấy thế vội lắc đầu với Ôn Tiểu Xuyến, bảo nàng đừng gây thêm rắc rối.
Không ngờ Hạ Hòe vừa đuổi đến, ngẩng đầu thấy Lục Cảnh lắc đầu thì khẽ giật mình: “Sao vậy, ngươi không muốn à?”
"À không phải, lúc nãy đánh nhau ở dưới ta không cẩn thận bị xoay cổ, hoạt động chút thôi." Lục Cảnh biết lý do này rất vụng về, nhưng nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn, chỉ còn cách dùng hành động thực tế để chứng minh.
Hắn mở gói bánh do Hạ Hòe đưa, bỏ một miếng vào miệng. Sau đó giơ ngón tay cái lên: “Hương vị đúng là không tồi.”
"Ta nếm thử được không?" Ôn Tiểu Xuyến không biết từ lúc nào đã tới gần, cười híp mắt nói: "Ta cũng thích đồ ngọt."
"Ngươi không cần đâu, ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng." Lục Cảnh nói.
Ngược lại, Hạ Hòe ở bên cạnh rất phóng khoáng nói: “Được chứ, dù sao chỗ bánh này một mình cũng ăn không hết, Tuyền Cơ, ngươi cũng đến ăn đi.”
Tuyền Cơ khó khăn lắm mới thoát khỏi trung tâm bão tố, đang tận hưởng giây phút bình yên đã lâu, nào dám bị cuốn vào cuộc chiến không khói lửa này. Nghe vậy nàng vội khoát tay: “Thôi thôi, ta không cần, ngô, dạo này đang bị đau răng.”
“Ngươi cũng có thể bị đau răng sao?” Lục Cảnh ngạc nhiên.
"..."
Tuyền Cơ u oán nhìn Lục Cảnh, ngay khi bầu không khí trở nên càng lúng túng thì đột nhiên, mọi người nghe thấy một tiếng răng rắc, hóa ra là Ôn Tiểu Xuyến đã bỏ một miếng bánh xốp mật vào miệng, đang nhai ngon lành.
Lục Cảnh lo lắng cô nàng này lại muốn làm ra chuyện gì gây rắc rối. Không ngờ Ôn Tiểu Xuyến ăn xong thì lau miệng nói: “Hương vị không tệ, có thể nói cho ta là tiệm nào được không?”
Hạ Hòe ngẩn người, nàng nghe ra trong lời nói của Ôn Tiểu Xuyến không hề có địch ý, chỉ đơn thuần là khen và hỏi thăm, nên Hạ Hòe có chút hối lỗi.
Cô vốn không phải là người thích tranh giành tình nhân, lần này không biết vì sao thấy Ôn Tiểu Xuyến thân thiết với Lục Cảnh, trong lòng lại có chút khó chịu, nên mới diễn ra màn đối đầu căng thẳng.
Nhưng giờ Ôn Tiểu Xuyến chủ động đưa thiện ý, nỗi bực dọc trong lòng Hạ Hòe cũng tan đi hơn phân nửa, "Tiểu Xuyến cô nương nếu thích ăn, ta sẽ bảo người nhà gửi thêm, dù sao cũng không phải thứ gì đáng giá."
“Nhưng ta thấy thứ này lúc nóng mới ngon nhất.”
“Ở kinh thành cũng có bán bánh xốp mật, nhưng ta đã nếm thử rồi, không ngon bằng ở quê ta.” Hạ Hòe lắc đầu.
"Không sao, giờ chúng ta là đệ tử thư viện, có thể dùng 【 giếng 】 để đi lại. Lúc nào Hạ cô nương rảnh, hay là chúng ta cùng đi ăn nhé.”
“Ngô… được.” Hạ Hòe gật đầu, rồi bổ sung: “Quê ta còn nhiều món ngon lắm, không chỉ có bánh xốp mật, bánh vải với bánh táo tàu cũng rất đặc sắc, Tiểu Xuyến cô nương thích đồ ngọt thì nhất định phải tới đó."
"Quá tốt, chờ đi xong nhà ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đến nhà ta. Mẹ ta làm rượu nổi tiếng thiên hạ đấy. Dù ngươi không uống rượu cũng nên nếm thử món rượu cua nhà ta.”
Thấy cảnh này, cả Lục Cảnh lẫn Tuyền Cơ đều nhẹ nhõm thở ra.
Xem ra trận gió lốc này cứ vậy mà qua đi. Nhất là Lục Cảnh, chỉ mới nãy thôi mà hắn đã thấy mệt hơn cả khi đánh nhau với 【 quý tự lục thập lục 】.
Hắn không ngờ, Ôn Tiểu Xuyến lúc nào cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn vậy mà biết chủ động nhường nhịn, khiến tình hình đang leo thang dịu lại. Nghĩ vậy, Lục Cảnh lại nhìn Ôn Tiểu Xuyến. Hắn thấy nàng cũng đang cười hì hì nhìn hắn, rồi thừa lúc hai cô gái kia không chú ý, nàng lại ra khẩu hình: "Ta lợi hại không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận