Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 248: Đây là ngươi heo ?

Chương 248: Đây là heo của ngươi?
Lục Cảnh đi dạo một vòng bên ngoài sơn cốc, kết quả chẳng tìm thấy đạo đường nào, thậm chí ngay cả một con đường mòn cũng không có, ánh mắt nhìn tới đâu, chỉ thấy khắp nơi rêu và cây gai, hầu như phủ kín mỗi tảng đá trong sơn cốc. Nếu không phải thỉnh thoảng có lá cây rơi xuống, nơi này tĩnh mịch quả thực giống như một thế giới trong tranh vẽ vậy. Lúc đầu, Lục Cảnh cảm thấy phong cảnh ở đây không tệ, nhưng nghĩ đến việc nếu một người ở đây quanh năm thì lại thấy có chút quá cô quạnh. Cũng may đi một đoạn ngắn, Lục Cảnh dần dần thấy vài dấu chân trong sơn cốc. Chỉ là hình dáng và kích thước hiển nhiên không phải của người, mà giống của động vật hơn. Phía trước hơi nhọn, chia hai nửa, ngoài ra bụi cỏ gần đó cũng có vết bị gặm nhấm. Lục Cảnh nghĩ đến chuyện tiểu hầu gia nhắc đến con lợn rừng A Bảo bên cạnh Hàn Sơn Khách. Không ngoài dự đoán, những dấu móng này hẳn là do nó để lại. Lục Cảnh theo dấu móng đi một mạch, rất nhanh đã đến một vũng bùn. Được thôi, nhìn là biết A Bảo rất thích cái vũng bùn này, hễ có việc hay không cũng sẽ tới đây lăn lộn mấy vòng, tận hưởng niềm vui mà tắm bùn mang lại. Lục Cảnh nhẹ chân, dễ dàng nhảy qua vũng bùn, rơi lên một tảng đá lớn. Ngay khi mũi chân vừa chạm vào tảng đá, hắn đã cảm thấy có gì đó, liền cúi đầu, thấy một đôi mắt nhỏ màu đỏ tươi. Chủ nhân của đôi mắt đó, hiển nhiên không vui vì vị khách không mời mà đến xâm nhập vào "nhà tắm" sang trọng của mình. Lúc này, nó không những đã đứng lên, mà còn lộ nanh vuốt, dùng móng sau đào đất, một bộ dạng sắp tấn công.
...
Người đàn ông bị đánh thức bởi một tiếng vo ve phiền nhiễu, rồi cảm thấy có gì đó rơi xuống mũi mình. Mở mắt ra, hắn thấy đó là một con muỗi vằn. Con muỗi vằn vừa dừng hẳn trên chóp mũi của hắn, thu cánh lại, chuẩn bị cắm vòi vào da hắn, hút một bữa no nê. Nhưng ngay sau đó, "công cụ kiếm cơm" của nó liền bị hai ngón tay túm lấy. Người đàn ông thu tay về trước mắt, nhìn con muỗi vằn đang giãy dụa, lẩm bẩm: "Muỗi hút máu, đó là thiên địa chí lý, nên ta không trách ngươi. Nhưng mà..." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Người buồn ngủ cũng là thiên địa chí lý, ngươi chỉ hút máu thì thôi đi, sao còn quấy rầy giấc mộng đẹp của ta?" Nói xong, hắn buông ngón tay ra, con muỗi vằn vừa được giải thoát liền vỗ cánh định bay cao, nhưng ngay tức khắc đã bị hai bàn tay kẹp chặt. Người đàn ông lắc lắc tay, rồi ngẩng lên nhìn trời qua kẽ lá, thấy rằng mặt trời đã lên cao. Thế là hắn hất tấm chiếu rơm trên người, nhảy xuống từ cây long não mà mình trú ngụ. Sau khi xuống đất, hắn vươn vai một cái rồi đi về phía vườn rau bên tay phải, định đào hai mầm măng tây làm bữa điểm tâm, hoặc là bữa trưa. Vừa đi, hắn vừa gọi tên A Bảo, nhưng không thấy heo trả lời. "Lại chạy đi đâu rồi? Rõ ràng đã bảo ngươi canh chừng gốc tử đằng xà văn đó, vừa không để ý là đã lười biếng." Người đàn ông có chút khó chịu oán giận, nhưng cũng không biết làm sao, ai bảo hắn đánh không lại con lợn rừng đó. Nhưng điều hắn không ngờ là, lần này hắn đã hiểu lầm A Bảo. Đi chưa được mấy bước, hắn lại thấy thân hình cường tráng của A Bảo. Nó đang ngồi xổm dưới một cây nhỏ, ngửa đầu nhìn chằm chằm lên ngọn cây. Người đàn ông nhìn theo ánh mắt của nó, lúc này mới phát hiện trên cây còn có một người. Người đàn ông thấy vậy không khỏi kinh hãi: "Ngươi làm sao chọc đến nó?" "Ta không chọc giận nó." Người trên cây đáp. Người đàn ông lắc đầu: "Vậy ngươi chắc chắn đã vô tình xâm phạm lãnh địa của nó, à, chính là cái vũng bùn đó... Nó rất coi trọng chỗ đó, lần trước ta định mượn chỗ đó để trồng chút thảo dược mà nó còn không chịu, lần này thì phiền rồi, nó thù dai lắm." "Đó là do ngươi không hề nói chuyện đàng hoàng với nó." Lục Cảnh nói, vừa nói, hắn vừa ném xuống một chuỗi quả hồng mới hái từ trên cây. A Bảo ở dưới cây thấy vậy cũng lập tức há miệng, vội vàng chụp lấy chuỗi quả hồng, nuốt sống nuốt tươi vào bụng. Sau đó, nó lại ngửa đầu tiếp tục chờ Lục Cảnh. Cho đến khi Lục Cảnh lại ném xuống liên tiếp hai chuỗi quả hồng nữa, đều bị nó nuốt vào bụng, A Bảo mới vừa lòng ngậm miệng. Rồi Lục Cảnh cũng nhảy từ trên cây xuống, vỗ vỗ bụng A Bảo. Người đàn ông đã hoàn toàn trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới ngơ ngác nói: "Đây là... heo của ngươi?" "Đây không phải heo của ngươi sao?" Lục Cảnh cũng choáng. "Cũng không tính... Trước khi ta đến, nó đã ở trong thung lũng này rồi." Người đàn ông nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Thật ra chúng ta xem như hàng xóm, trước kia nó hay đến chỗ ta lấy ăn, cũng giúp ta chuyển đồ ra vào, nên chúng ta dần quen." "Thì ra là vậy." "Nói đến, ta trước đây chưa từng thấy ai thân với nó như vậy, nhất là bụng nó, ta còn chưa từng đụng vào bao giờ." Người đàn ông nói đến đây lại nghĩ đến điều gì đó, phấn khởi nói: "Đúng rồi, quả vừa nãy ngươi cho nó ăn là quả gì vậy, ta ở trong cốc lâu như vậy, cũng đã nghiên cứu những quả hồng trên cây này, kết quả phát hiện chúng có độc, hơn nữa hình như cũng không thể dùng làm thuốc, nên để vậy mặc kệ. Mà nói, hàng năm, những trái cây này đều rụng đầy mặt đất, nhưng ta dường như chưa thấy A Bảo ăn." "Ta cũng không biết." Lục Cảnh đáp: "Ta chỉ học qua một chút thuật ngự thú từ Diệp tiền bối, vừa hay phát hiện nó có hứng thú với mấy loại quả này, liền hái xuống cho nó." "Chẳng lẽ có liên quan đến thời kỳ chín muồi sao?" Người đàn ông nhíu mày, lộ vẻ suy tư. Lục Cảnh không làm phiền hắn, phải mất một nén nhang người đàn ông mới tỉnh táo lại, nói một tiếng: "Thật đáng chê cười." "Không có, tiền bối có niềm yêu thích và đam mê với thuật luyện đan và dược lý, vãn bối rất khâm phục." Lục Cảnh vừa nói, vừa thấy ánh mắt người đàn ông nhìn mình có chút kỳ lạ, nhưng người sau cũng không hỏi sâu thêm về vấn đề đó, chỉ hỏi: "Ngươi là..." "Lục Cảnh, học sinh của thư viện giới." "À à." Người đàn ông tuy gật đầu, nhưng Lục Cảnh có thể cảm nhận được tâm tư hắn không ở đây, nói trắng ra thì vấn đề vừa rồi chỉ mang tính lễ tiết, thực ra hắn chẳng quan tâm Lục Cảnh là ai, đến từ đâu. Lúc này đầu óc người đàn ông toàn là nghĩ đến việc đi hái măng tây trong vườn rau. Lục Cảnh thấy hắn không để tâm, liền không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Tiền bối, hôm nay ta mạo muội đến đây là muốn nhờ ngài giúp một chút." "Giúp cái gì?" Người đàn ông có chút bất ngờ, lại nói tiếp: "Ai nói với ngươi là ta có thể giúp ngươi? Ta người này cái gì cũng không biết, võ công, âm nhạc, thơ từ, văn chương đều không biết, đánh nhau còn không thắng nổi nó." Người đàn ông vừa nói vừa chỉ vào A Bảo: "Vừa nãy ta không nói thật, chúng ta căn bản không phải là quan hệ láng giềng, mà là quan hệ thổ phỉ với heo mập, hơn nữa ta mới là heo mập, bị tên thổ phỉ này ăn đến gắt gao." "Nhưng ngài có thể luyện đan mà." Lục Cảnh đáp. "Luyện đan... À, cái này thì đúng là việc ta vẫn làm." Người đàn ông gật đầu: "Nhưng ta chỉ biết luyện một loại đan dược."
Bạn cần đăng nhập để bình luận