Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 34: Không kịp

Chương 34: Không kịp
"Ngươi nói Bá Lao? Nàng là thị nữ do chính ta chọn," Ngốc Ưng nói, "Lời tiên đoán của ta sau khi ứng nghiệm..." Hắc vu sư nói đến đây có lẽ là vì cảm nhận được áp lực từ ánh mắt của Lục Cảnh, buộc phải tạm thời sửa lời, "Được rồi, tiên đoán cái gì chứ, lúc đó ta chỉ là tùy tiện nói thôi, dù sao ta bị bắt vào trong đại lao, cũng phải làm chút gì đó."
"Kết quả không ngờ ta vừa nói xong, bão cát liền ập đến, sau đó ta vì tiên đoán trước được tai họa này, nên được vời vào phủ thành chủ. Ta nói với thành chủ, ta cần vài thị nữ để phụ trợ ta thi pháp." Đến đây Ngốc Ưng lại cảm thấy ánh mắt xem thường của Na Đạt, nhưng da mặt hắn dày, vờ như không biết, tiếp tục nói.
"Thế là thành chủ cho ta chọn bốn thị nữ, tiện thể hầu hạ cuộc sống thường ngày của ta, sau đó ta chọn bốn người, bao gồm cả Bá Lao, lúc ấy chọn nàng chỉ vì nàng ngực tương đối lớn, lại gan dạ, không sợ hãi ta như những người khác."
"Nhưng sau khi chung sống một thời gian ngắn, ta phát hiện nàng không chỉ công phu trên giường lợi hại, còn rất thông minh, giúp ta quản lý mọi việc đâu ra đấy. Thế là ta ngày càng tín nhiệm nàng."
"Nói đến, đêm nay gặp các ngươi đích xác là do nàng đề nghị, nàng nói ta không nên lo lắng việc ngươi sẽ thay thế vị trí của ta trước mặt thành chủ, mà nên tích cực hợp tác với ngươi, Mã Lạp tát Nhĩ Hãn rất màu mỡ, đủ sức nuôi hai mưu sĩ."
"Lại thêm dạo gần đây các ngươi không phải đang mâu thuẫn với Á Tư Đan sao, nàng bèn cổ động rằng đây là cơ hội để liên kết với ngươi, hơn nữa còn nói sau khi chúng ta liên minh xong thì để ta nắm quyền điều tra... Ta thật không nên tin lời nữ nhân kia, Lục đại hiệp anh hùng như vậy, sao chịu để ta khống chế."
Ngốc Ưng đúng lúc nịnh bợ Lục Cảnh một câu, nhưng lại thất vọng khi thấy người sau không có phản ứng gì.
Sau đó hắn nghe Lục Cảnh trầm giọng nói, "Bá Lao giờ ở đâu?"
"À, nàng đang ở trong nhà bên cạnh chờ tin tức của ta."
Ngốc Ưng vừa dứt lời liền bị Lục Cảnh một tay xách lên từ dưới đất, sau đó hắn cảm thấy thân mình lại bay lên không, lần này còn bay cao hơn lần trước nhiều, như cưỡi mây đạp gió vậy.
Thấy hai chân càng lúc càng xa mặt đất, nhịp tim của Ngốc Ưng cũng không nhịn được tăng nhanh, suýt nữa là hét toáng lên!
Bình thường hắn dựa vào chút thủ đoạn dân gian giả thần giả quỷ, ngụy trang mình như có đen vu thuật. Dần dà, đến chính hắn cũng có chút tin vào phép thuật. Nếu không, căn bản không thể giải thích nổi những gì đang xảy ra trên người hắn.
Dù sao người không phải chim, không có phép thuật thì sao bay lên được?
Lúc Ngốc Ưng suy nghĩ lung tung thì thân thể đã vượt qua mái nhà phòng tắm, tiếp đó lại hạ xuống mặt đất.
Ngốc Ưng không kìm được rụt cổ, nhưng va chạm mạnh trong tưởng tượng lại không xảy ra. Cuối cùng, thân thể hắn chỉ hơi rung động rồi hai chân đã trở lại trên mặt đất, như là vừa mơ một giấc mơ.
Và sau khi chạm đất, hắn thấy ngay mặt Bá Lao.
Thị nữ hắn yêu thích nhất đang nhìn hắn với vẻ mỉm cười quyến rũ, hệt như lúc gặp hắn.
Nhưng khác biệt là lần này, mặt Bá Lao lại có màu xanh biếc.
Lục Cảnh buông Ngốc Ưng ra rồi lập tức lao đến trước mặt Bá Lao, tay nhanh chóng phong bế mấy huyệt đạo trên người nàng.
Sau đó, hắn lại chống tay phải ở phía sau lưng nàng, nhưng một lát sau lại rút tay về.
Lúc này, nữ chưởng quỹ cũng vội vã chạy từ ngoài cửa lớn vào. Kết quả vừa vào đã thấy cảnh quái dị này, kinh hãi kêu lên, "Nàng... nàng trúng độc?!"
Lục Cảnh khẽ gật đầu, "Ừ, lại còn là loại độc rất lợi hại, đã xâm nhập vào tâm mạch, hết cứu."
Ngốc Ưng bên cạnh lúc này cũng trợn tròn mắt, không nhịn được lên tiếng, "Sao ngươi lại uống thuốc độc?"
Bá Lao thở dài, "Đương nhiên vì ngươi bất tài rồi, vừa đến đã bị người ta lật tẩy, ta biết ngươi vô dụng, nhưng không ngờ ngươi lại vô dụng đến mức này, không hỏi được gì, còn kể hết cả ruột gan."
Ngốc Ưng bị nàng nói cho cũng bực mình, "Chẳng phải do ngươi cứ một mực tính kế hại ta, nói, ai phái ngươi đến bên cạnh ta?"
"Ban đầu là chính ngươi chọn ta, Ngốc Ưng đại nhân quên rồi sao?" Bá Lao cười ha hả nói.
Sắp chết đến nơi mà nàng vẫn không hề sợ hãi, chỉ là không còn che giấu vẻ mặt thật nữa, ánh mắt nhìn Ngốc Ưng tràn đầy chán ghét.
"Ngươi tưởng ta thật muốn để ngươi chọn sao, ngươi, tên lùn hèn mọn âm hiểm kia, mỗi ngày ở cạnh ngươi khiến ta buồn nôn muốn ói, ta vô số lần muốn vạch trần bộ mặt thật của ngươi với thành chủ, cùng cái kiểu trò vặt buồn cười của ngươi, nhưng nghĩ ngươi còn chút tác dụng, nên đành cắn răng nhịn xuống."
"Cũng may ngươi làm gì cũng không ra gì, lúc trên giường cũng thế, ta nhắm mắt một cái rồi mở mắt ra đã xong, nhanh đến mức ta chẳng cảm giác gì."
Hắc vu sư bị những lời nói thẳng thắn của nàng kích thích nổi giận, nhưng Bá Lao không nhìn hắn nữa, mà lại dời ánh mắt sang Lục Cảnh, trầm giọng nói, "Lục đại hiệp, ngươi khác hắn, không phải một thằng hề, mà là một anh hùng thật sự đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?" Lục Cảnh hỏi.
"Đáng tiếc là ngươi cũng không cứu được thành phố này, và người dân trong thành."
"Sao lại nói vậy?"
"Vì ngươi sắp hết thời gian rồi." Khuôn mặt xanh biếc của Bá Lao trong đêm trông cực kỳ âm u, như phủ một tầng quỷ khí.
"Còn 5 ngày nữa, quân đội trong bão cát sẽ bị chủ thượng nắm trong tay, nghe theo lệnh của hắn. Đến lúc đó cả sa mạc Minh Sa này không ai là đối thủ của hắn, không chỉ Mã Lạp tát Nhĩ Hãn, mà cả Côn Tháp, Nhật Quang thành, Thạch Tuyền thành... đều sẽ thần phục dưới chân hắn!"
Nói đến đây, trong mắt Bá Lao lóe lên một tia cuồng nhiệt, "Dù ta không nhìn thấy ngày đó, nhưng được trở thành một phần trong toàn bộ kế hoạch, thì cho dù chết ngay, trong lòng cũng vui sướng."
"Ngươi đừng vội vui mừng, vừa rồi ngươi nói có người đang định khống chế đám thiết giáp võ sĩ trong bão cát?" Lục Cảnh nhướng mày.
"Không sai," Bá Lao nhếch mép, "Nghe nói Lục thiếu hiệp mấy ngày nay luôn giao chiến với chúng, chắc phải biết rõ sự lợi hại của bọn nó, sa mạc Minh Sa mấy trăm năm không có chiến sự, các thành phòng thủ rất lỏng lẻo, chỉ cần có một đội quân như vậy, không ai là đối thủ của chủ thượng."
"Dù là thân thủ của Lục đại hiệp, nếu chúng cùng xông lên, cũng chỉ có nước chạy mất dép thôi."
"Ngươi nói đúng, nhưng may mắn là tình huống đó sẽ không xảy ra."
"Tại sao?" Đến lượt Bá Lao hỏi.
Hơi thở của nàng đang trở nên ngày càng gấp gáp, lồng ngực cũng phập phồng không ngừng, hiển nhiên độc dược đang phát huy tác dụng, đưa nàng từ tuổi trẻ đến một giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Nhưng trước khi chết, nàng lại nghe được một tin dữ làm nàng kinh hãi tột độ!
"À, vì... những thứ đó sắp bị ta tháo dỡ hết rồi." Lục Cảnh nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận