Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 91: Lão phu tuyệt không hai lời

Hoàng Vi Thắng, đường chủ Hoàng của Tam Hổ đường tại thành Ổ Giang tuyệt đối là một nhân vật có tiếng. Con đường thành danh của người này cũng rất đặc sắc và có phần truyền kỳ. Vốn chỉ là một ông chủ sòng bạc nhỏ, khi việc kinh doanh đang rất phát đạt thì bỗng nhiên lại từ bỏ sự nghiệp đang ở đỉnh cao, không màng đến sự phản đối của gia đình, bán sòng bạc cho người khác. Ông ta cầm số gia sản kiếm được khoảng mười ngàn xâu tiền, lại đi vào Hoa Nghiêm tự, quyên góp để có được thân phận đệ tử ngoại môn. Sau đó, ông vùi đầu khổ luyện suốt bảy năm, đến khi luyện được Hợp Bàn Chưởng đến tiểu thành, bản thân cũng đạt đến cảnh giới tam lưu mới xuống núi. Trở lại thành, ông ta lại làm lại nghề cũ, mở một sòng bạc mới tên là Khoái Hoạt phường. Nhờ vào kinh nghiệm tích lũy từ trước cùng một thân võ công quá cứng cỏi, Khoái Hoạt phường rất nhanh đã vượt qua sòng bạc mà trước kia ông đã bán đi. Người mua sòng bạc trước kia thấy việc làm ăn càng ngày càng kém, nghĩ sau lưng sẽ giở chút thủ đoạn, kết quả phát hiện đánh không lại Hoàng Vi Thắng, về phần nhờ người mềm mỏng hơn lại kiêng dè sư môn Hoa Nghiêm tự phía sau ông ta. Cuối cùng, chỉ có thể đem sòng bạc này giá rẻ lại bán về cho Hoàng Vi Thắng. Sau đó, Hoàng Vi Thắng dùng đủ loại thủ đoạn, liên tiếp nuốt vào mấy sòng bạc nhỏ, dần dần tạo được thế lực. Nhưng ông ta cũng không phải không có đối thủ, trong thành còn có hai sòng bạc mà chủ nhân phía sau cũng không đơn giản. Theo việc Hoàng Vi Thắng điên cuồng mở rộng, không khí giữa ba bên càng ngày càng căng thẳng. Ngay lúc mọi người cho rằng họ sẽ đánh nhau sống chết thì không ai ngờ rằng Hoàng Vi Thắng vậy mà lại thuyết phục được hai đối thủ cạnh tranh kia, cùng nhau thành lập Tam Hổ đường. Ba bên liên hợp lại với nhau, một tay thao túng toàn bộ sòng bạc trong thành, nhất trí đề cử Hoàng Vi Thắng trở thành đường chủ. Sau đó, Hoàng Vi Thắng dựa vào lợi nhuận dồi dào mà sòng bạc mang lại để chiêu binh mãi mã, thu nạp hảo thủ, cuối cùng khiến Tam Hổ đường trở thành một thế lực võ lâm không thể bỏ qua ở địa phận Ổ Giang. Nhân vật lợi hại như vậy, Chương Tam Phong ở tại Ổ Giang thành thì không thể nào không biết. Chẳng những biết rõ, hơn nữa còn từng đối mặt, phòng thứ 9 của Hoàng Vi Thắng sinh con, tổ chức tiệc đầy tháng thì Chương Tam Phong cũng có đến, gửi tặng một xâu tiền làm quà mừng. Sau đó, ông còn ở lại ăn rượu. Nhưng hôm đó Hoàng Vi Thắng gặp không ít người, Chương Tam Phong cũng không phải là nhân vật đại nhân gì, đoán chừng Hoàng Vi Thắng nhìn qua liền quên mất. Kết quả, không ngờ hôm nay Hoàng đường chủ lại biết tự mình đến cửa bái phỏng. Chương Tam Phong không dám thất lễ, vội vàng dẫn theo Lục Cảnh ra cửa nghênh đón. Nhìn thấy Hoàng Vi Thắng, ông vừa chắp tay, ngay sau đó thân thể cũng vô ý thức cúi xuống, "Hoàng đường chủ đại giá quang lâm, chúng ta..." Kết quả, ông mới nói được một nửa thì thấy Hoàng Vi Thắng nhanh chân bước tới, một tay đỡ lấy ông, vội la lên, "Không được không được, vãn bối làm sao có thể nhận được tiền bối đại lễ như vậy?" "Hoàng đường chủ hiểu lầm, lão phu bất quá là một người không có tên tuổi, cũng không phải là cao nhân tiền bối gì cả." Chương Tam Phong vội vàng giải thích. "Ta hiểu ta hiểu..." Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Hoàng Vi Thắng lại không buông tay, sắc mặt lại càng thêm cung kính. Ngươi hiểu cái búa a! Chương Tam Phong thấy điệu bộ này của Hoàng Vi Thắng lại càng thêm sốt ruột, nhưng mà còn chưa kịp nói gì, thì thấy Hoàng Vi Thắng lại nhìn Lục Cảnh ở phía sau. Tiếp theo, mắt của Hoàng đường chủ liền sáng lên, "Vị này... Chắc hẳn là vị Lục thiếu hiệp đêm trước một côn đánh tan Diêm Vương Tiêu?" "À, là ta." Lục Cảnh gật đầu. Chuyện này, Triệu lão gia cùng đám tiêu sư Trường Phong tiêu cục, còn có không ít bộ khoái của huyện nha đều đã chứng kiến, dù cho có muốn chối cũng không chối được, huống hồ còn có tiền thưởng của hoàng thành, Lục Cảnh cũng chỉ có thể thoải mái thừa nhận. "Tốt tốt tốt, Ổ Giang thành của ta lại có thêm một nhân vật anh hùng, thật sự là chuyện may mắn cho võ lâm chính đạo!" Hoàng đường chủ liên tiếp cất mấy âm thanh khen ngợi, lại nói tiếp, "Hoàng mỗ vừa nghe được chuyện này thì tâm tình liền xúc động, không nhịn được uống liền mấy bát rượu, chỉ hận không thể gặp được hai vị, cho nên khi biết Chương lão gia từ bên ngoài trở về, ta cũng lập tức đến ngay, lại không nghĩ lão tiền bối lại ra tận cửa nghênh đón, thật sự là khiến Hoàng mỗ quá sức." Chuyện đến bây giờ, Chương Tam Phong coi như cũng đã hiểu rõ. Rõ ràng là chỉ cần Lục Cảnh thừa nhận Diêm Vương Tiêu bị sát hại thì cho dù ông có nói gãy lưỡi thì Hoàng Vi Thắng cũng sẽ không tin ông chỉ là một lão tiêu sư bình thường. Bởi vì tiêu sư bình thường sẽ không dạy được một đồ đệ lợi hại như vậy. Logic này có bệnh sao? Một chút bệnh cũng không có! Chương Tam Phong thầm nghĩ, nếu đổi lại là ông ở vào vị trí của Hoàng Vi Thắng thì tám phần cũng sẽ không tin lời nói trước kia của ông, mà chỉ càng thêm tin vào thân phận cao nhân ẩn thế của ông ta. Lúc này Hoàng Vi Thắng chắc là còn đang trong lòng cảm thán, cao nhân chính là cao nhân, không để ý một chút tên tục nào. Chuyện này ngươi muốn tìm ai để nói cho rõ đây? Chương Tam Phong trong lòng thở dài, cắn răng một cái, ông cũng mặc kệ Hoàng Vi Thắng đối với ông là thái độ gì, dù sao ông vẫn xem bản thân là người vô danh tiểu tốt trước kia, đối với Hoàng Vi Thắng vẫn giữ thái độ khách khí. Như vậy, ngày sau sự thật rõ ràng, Hoàng Vi Thắng chắc cũng sẽ không đến mức giận cá chém thớt lên ông. "Bên ngoài không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta hay là vào nhà trước đi, Hoàng đường chủ." Chương Tam Phong nói. "Tốt, vậy liền quấy rầy." Hoàng Vi Thắng nói xong nhưng lại không động chân, mà là trước hướng hai tên thủ hạ đang khiêng gồng ở bên đường vẫy tay nói, "Còn chờ cái gì nữa, mau khiêng qua đây đi." Nói xong lại hướng Chương Tam Phong đang ngẩn người nói, "Hoàng mỗ biết rõ hai thầy trò Chương lão tiên sinh đối với vàng bạc tiền tài không chút để ý, cho nên chỉ mang chút hoa quả tươi mới, đều là những thứ ở Ổ Giang thành không dễ có được, nhưng cũng không đáng giá mấy đồng, chỉ là chút tấm lòng của Hoàng mỗ, mong Chương lão tiên sinh chớ có từ chối." Nói đến mức này, Chương Tam Phong cũng không thể từ chối, nếu không thì chính là không nể mặt Hoàng đường chủ, cho nên ông cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia chọn gánh đi theo sau. Và khi Hoàng Vi Thắng định cất bước vào nhà thì Chương Tam Phong lại nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, nháy mắt ra hiệu với Lục Cảnh nói, "Ngươi đi vào trong thu xếp trước đi, ta cùng Hoàng đường chủ sẽ vào sau." Lục Cảnh nghe vậy cười khổ, "Sư phụ, Ngưu Cửu vừa mới đến chân trước thì Hoàng đường chủ liền đến bái yết ngài, ngài không thấy đây là ngẫu nhiên à?" Hoàng Vi Thắng bị người nói toạc tim đen, sắc mặt có chút lúng túng. Nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu một bang, rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường. Đã bị Lục Cảnh nhìn ra ý đồ rồi, hắn dứt khoát thừa nhận, hướng Chương Tam Phong lại chắp tay thi lễ nói, "Hoàng mỗ trước kia làm việc có chút càn rỡ, không biết trong Thanh Trúc bang lại có hai vị thầy trò ngài... Những ngày này trong lòng ta kỳ thật vẫn luôn rất sợ hãi, cảm giác đều ngủ không ngon, liền nghĩ nên làm sao giải quyết hậu quả." "Hoàng đường chủ nghĩ nhiều rồi, lão phu thực sự không có ý định dính vào chuyện này." Chương Tam Phong nói. "Ta hiểu ta đều hiểu, Chương lão gia ngài nhân nghĩa khoan hậu, không muốn so đo với bọn ta... Nhưng bọn ta là người vãn bối cũng không thể không biết phép tắc, ngài xem như vậy được không, chúng ta vốn định trả Thanh Trúc bang về cho chủ cũ, nhưng Giải bang chủ đã không còn, nếu không... Ngài làm tân bang chủ của Thanh Trúc bang nhé?" "Hoàng đường chủ xin đừng đùa, lão phu không thể làm được chuyện này." Chương Tam Phong liên tục khoát tay. "Chương lão gia cũng không muốn nhận, vậy... Vậy Thanh Trúc bang cứ để Tam Hổ đường chúng ta tạm thời trông nom hộ, bất quá quy tắc chia lợi này..." "Toàn bằng Hoàng đường chủ định đoạt, lão phu tuyệt không hai lời." "Vậy thì tốt, vậy Hoàng mỗ xin tự ý quyết định, đem quy tắc chia ba bảy trước kia đổi thành bốn sáu, để các huynh đệ ở bến tàu đều nhớ tới công lao của ngài..." "...Ài, Chương lão gia, Chương lão gia, sao ngài không nói gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận