Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 361: Thất lạc

"Ngươi chắc chắn chọn bình thuốc này chứ?" Tiểu hầu gia hỏi.
Lục Cảnh lại nhìn những thứ khác, cười khổ nói, "Xem ra ta cũng không có lựa chọn nào khác."
"Vậy cứ quyết định vậy đi." Tiểu hầu gia cũng không để Lục Cảnh do dự thêm, gật đầu đóng rương lại, nhưng khi nàng đứng lên thấy Lục Cảnh vẫn chưa đi, lại nhướng mày nói, "Còn chuyện gì nữa sao?"
"À, ta muốn hỏi Hàn Sơn Khách khi nào thì được hạ táng?" Lục Cảnh vẫn thấy không cam tâm, cho dù trong tay hắn cầm bình thuốc này thật sự là do Hàn Sơn Khách luyện chế độc đan cho hắn, nhưng không có đan phương, hắn vẫn khó tránh khỏi bị hai cung tu sĩ tìm tới gây phiền phức, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Mặt khác, thời điểm Hàn Sơn Khách chết lại quá trùng hợp, cứ như là chọn cách tự tử ngay trước đêm hạn chót phải nộp sản phẩm vậy. Dù Lục Cảnh không tin Hàn Sơn Khách tự sát vì không nộp được độc đan, nhưng sau vụ Tưởng Lôi giả chết biến thành chết thật, Lục Cảnh khó mà không suy nghĩ nhiều.
"Người giấy chúng ta không để ý nhiều như vậy, hơn nữa Hàn Sơn Khách cũng không có thân thích bạn bè gì ở Kính Hồ cốc này, nên không có chuyện nhập liệm, phát tang, viếng, đặt linh cữu thuyết pháp gì cả. Chắc mọi người cũng đã chào tạm biệt hắn rồi, để tránh thi thể bị hư thêm, ta định lát nữa sẽ đem chôn cất luôn." Tiểu hầu gia nói.
"Vậy ta ở lại giúp một tay nhé, tiện thể cũng có thể trông chừng A Bảo, kẻo nó lại tuyệt thực."
"Được thôi." Tiểu hầu gia đang lo không tìm được ai đào hố chôn người, gặp Lục Cảnh chủ động giúp, đương nhiên là quá tốt.
Nhưng trước khi giúp Hàn Sơn Khách chuyển nhà mới, Lục Cảnh đến chỗ ở của Đông Môn Vi Lan trước, lấy một viên thuốc trong bình cho nàng, nhờ nàng hỗ trợ kiểm tra. Tiện thể hắn luyện Ngự kiếm thuật trong nhà tranh của nàng, tiêu hao hết bảy tám phần bí lực, đến gần chiều mới quay lại tiểu sơn cốc chỗ Hàn Sơn Khách.
Sau đó Lục Cảnh bắt đầu làm việc, hắn vận Tiểu Kim Cương Kình vào hai tay, cầm xẻng lên, cả người biến thành một cái máy ủi người, chỉ chưa đến một nén nhang, đã đào xong một cái hố lớn. Đừng nói chôn Hàn Sơn Khách cùng cỗ quan tài của hắn, ngay cả thêm ba cái Hàn Sơn Khách vào cùng đánh mạt chược trong hố cũng vừa đủ.
Khi tiểu hầu gia cho người mang quan tài đến, Lục Cảnh thậm chí còn sửa sang bốn góc hầm mộ xong xuôi. Tiểu hầu gia thấy thế không nói nhảm nữa, liền định đậy nắp quan tài lại.
Nhưng lúc này Lục Cảnh lại lên tiếng từ dưới hố, "Ta có thể nhìn thêm một lần nữa được không?" Tiểu hầu gia có chút ngạc nhiên, Lục Cảnh quen Hàn Sơn Khách là thật, nhưng hai người cũng không phải là kiểu nam nữ si tình, có cần phải lưu luyến triền miên vậy không, xem một lần chưa đủ còn phải xem lần hai.
Nhưng thấy Lục Cảnh đào hố quá nhanh, tiểu hầu gia cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của Lục Cảnh. Thậm chí còn bảo mọi người tạm thời đi chỗ khác, để Lục Cảnh và Hàn Sơn Khách có đủ thời gian tạm biệt, chỉ là những người kia trước khi đi nhìn Lục Cảnh với ánh mắt hơi kỳ lạ.
Nhưng Lục Cảnh không quan tâm nhiều như vậy, đợi mọi người đi hết, hắn liền lập tức đi đến trước quan tài của Hàn Sơn Khách. Dù lúc trước đã xem qua một lần, nhưng do không quá gần, hơn nữa lúc đó Lục Cảnh còn đang sốc trước cái chết của Hàn Sơn Khách, căn bản không rảnh chú ý suy nghĩ việc khác, chỉ vội nhìn lướt qua, nhiều chi tiết cũng không để ý, lần này hắn cuối cùng cũng có thể kiểm tra kỹ thi thể của Hàn Sơn Khách. Lục Cảnh hy vọng tìm ra được manh mối giả chết của Hàn Sơn Khách từ trên thi thể hắn.
Nhưng vừa tới gần cỗ quan tài, Lục Cảnh đã ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng của người chết, ngoài ra, trên mặt, tay và đùi của Hàn Sơn Khách có các vết tử ban lớn nhỏ khác nhau, bụng dưới cũng phình lên. Lục Cảnh đọc qua một chút tiểu thuyết trinh thám, biết đây là do vi khuẩn sinh sôi nảy nở tạo ra khí mục nát.
Nói cách khác, xác Hàn Sơn Khách đã lạnh ngắt rồi. Không cam lòng, Lục Cảnh thậm chí còn dùng tay sờ soạng mặt Hàn Sơn Khách, cũng không tìm thấy mặt nạ da người nào, loại trừ khả năng Hàn Sơn Khách bị người khác giả mạo. Thực tế, trong lòng Lục Cảnh cũng biết khả năng này sẽ không xảy ra, không như Tưởng Lôi, cho dù Hàn Sơn Khách có thủ đoạn cao siêu che giấu được tiểu hầu gia đám người, hắn không thể qua mặt được A Bảo luôn sớm tối ở chung.
Diệp Cung Mi đã nói, động vật trực giác nhạy bén hơn người. Vẻ mặt đau khổ gần chết của A Bảo trước đó chắc chắn không phải giả vờ. Lục Cảnh cuối cùng phải chấp nhận sự thật Hàn Sơn Khách đã chết. Nhất là khi tiểu hầu gia cùng những người khác quay lại, đậy nắp quan tài, sau đó còn đóng đinh sắt dài ba tấc vào quan tài, lần này Hàn Sơn Khách dù có biến thành thây ma trong đó cũng không thể ra được.
Lục Cảnh cùng ba người khác cùng nhau hạ quan tài xuống hố, sau đó lấp đất lại, đắp thành một gò nhỏ. Tiểu hầu gia không biết lấy đâu ra một tấm bia đá, nhưng trên đó không có chữ nào. Nàng giải thích với Lục Cảnh, "Một khi vào Kính Hồ cốc, tức là bỏ hết mọi chuyện cũ, kể cả tên mình, giờ những xưng hô trong cốc của chúng ta chỉ là danh hiệu thôi, không khắc bia cũng được, dù sao cũng chẳng có ai tới đây tưởng nhớ."
Lão già mù cũng nói, "Đến lúc ta chết rồi, các ngươi chỉ cần đốt ta là được, không cần phiền phức đào hố chôn làm gì." Thấy Hàn Sơn Khách đã được hạ táng, mọi người cũng lục tục rời đi, ai làm việc nấy. Với những người giấy trong Kính Hồ cốc, chuyện như vậy cũng không lạ lẫm.
Huống hồ lần này chết là Hàn Sơn Khách, người cũng không mấy quen thuộc với mọi người, mọi người đến tiễn đoạn đường cuối đã được coi là nhân nghĩa lắm rồi. Chỉ có A Bảo vẫn lưu luyến không rời đi quanh mộ phần của Hàn Sơn Khách.
Tiểu hầu gia hỏi Lục Cảnh vẫn còn đứng đó, "Ngươi còn chưa đi sao?"
"À, ta ở lại với A Bảo một lúc."
"Cũng được, vậy ta đi trước nhé, ngươi biết chỗ ở của ta mà, có việc thì cứ đến đó tìm ta là được." Tiểu hầu gia nói xong cũng rời đi luôn.
Một lúc sau, người giấy đều đã đi hết, tiểu sơn cốc lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Lục Cảnh và A Bảo, mỗi người một tâm sự, bên cạnh là ngôi mộ của Hàn Sơn Khách.
Đằng nào cũng đang rảnh, Lục Cảnh thấy xung quanh mộ Hàn Sơn Khách hơi hoang vu, liền dùng bí lực còn lại thi triển mấy chiêu thuật xanh tốt, thúc cho cỏ dại hoa dại sinh trưởng, giúp hắn trang trí mộ một chút. Sau đó... Lục Cảnh lại rơi vào mờ mịt, mất đi độc đan mà Hàn Sơn Khách đã hứa, nhiều nhất là mười ngày nữa, hắn phải đột phá trở thành tu sĩ hai cung. Đến lúc đó, thời gian hoạt động mà Lục Cảnh vất vả tranh thủ có lẽ lại bị bó hẹp thêm, dù trước đây Lục Cảnh đã dự tính tình huống xấu nhất, nhưng khi tất cả xảy ra, trong lòng hắn vẫn không khỏi bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận