Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 72: Biệt Hữu Động Thiên

Chương 72: Biệt Hữu Động Thiên
Vừa vào thung lũng không lâu, Dương Đào cùng Hạ Hòe liền lần lượt tìm được người đưa tin vừa ý. Thế là trong ba người chỉ còn Lục Cảnh là chưa có thu hoạch gì.
Bất quá lúc này thời gian còn sớm, cả ba cũng không vội, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ là ba người không ngờ lần đi này lại mất khoảng chừng hai canh giờ. Cũng không phải vì Lục Cảnh quá kén chọn, đến nỗi chim sơn ca ven đường không thèm để mắt, thực tế thì Lục Cảnh đối với người đưa tin cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần ngoại hình khiêm tốn, bay nhanh là được.
Hơn nữa theo số lượng bọ rầy khô trong túi càng ngày càng ít, Lục Cảnh cũng giống như mấy thanh niên lớn tuổi đi xem mắt cả chục lần không kết quả, bắt đầu nới lỏng tiêu chuẩn. Từ yêu cầu bay nhanh biến thành chỉ cần trên mức bình thường, không quá tệ, thế mà vẫn không có con chim sơn ca nào chịu nuốt viên thuốc trong tay hắn.
Mắt thấy bọ rầy khô sắp hết, Lục Cảnh trong lòng cũng không nhịn được lẩm bẩm, chẳng lẽ hôm nay xui xẻo, chỉ có thể quay về mai lại đến? Hạ Hòe cùng Dương Đào thấy vậy cũng lo lắng theo, không buồn thưởng thức phong cảnh trong thung lũng, mà chăm chăm nhìn quanh, tìm kiếm người đưa tin phù hợp cho Lục Cảnh.
Lúc này cả ba đã vào sâu trong thung lũng, xung quanh hầu như không còn bóng dáng tân sinh nào. Hơn nữa số lượng chim sơn ca cũng giảm dần một cách rõ rệt, phía trước là một trong bát cảnh thư viện – Biệt Hữu Động Thiên. Khác với hai cảnh Huyền Thiên Quan Ngư và Tằng Lâm Tẫn Nhiễm mà Lục Cảnh đã gặp, Biệt Hữu Động Thiên là cấm địa mà giáo tập thư viện nghiêm cấm tân sinh đặt chân đến.
Nghe nói đây là cảnh thần bí cổ xưa nhất trong bát cảnh, người từng bước vào sau khi ra ngoài đều kín tiếng về những gì mình đã trải qua bên trong. Ba người tuy có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không có ý định vi phạm quy củ thư viện mà xông vào khám phá.
Đang định quay đầu, bỗng phía trước truyền đến một tiếng chim kêu. Âm thanh kia khác biệt lớn với tiếng kêu của các loài chim sơn ca khác trong thung lũng, không hề uyển chuyển, kỳ ảo, mà lại nghe khá chói tai, sắc nhọn. Làm Lục Cảnh nhớ tới tiếng phấn viết quẹt trên bảng đen thời còn đi học, nghe mà bực dọc.
"Trong thung lũng chim sơn ca còn có loại chim khác sao?" Dương Đào kinh ngạc hỏi.
"Dù sao thì trên đường đi chúng ta đâu có gặp." Hạ Hòe đáp.
Sau đó hai người còn chú ý tới hai người đưa tin bọn họ vừa thu phục, Đậu Đỏ và Đùi Gà nghe tiếng kêu quái dị đó cũng đều có biểu hiện xao động. Trong đó Đậu Đỏ còn hơi khá hơn một chút, chỉ là nhìn xung quanh từ trên vai Dương Đào, thỉnh thoảng run run lông cánh, đi qua đi lại, còn Đùi Gà thì ngập ngừng một lúc, liền đột ngột mở rộng hai cánh, bay ra ngoài, bất chấp tiếng gọi của Hạ Hòe, lao thẳng về nơi phát ra âm thanh.
Hạ Hòe lo lắng nó gặp nguy hiểm, thấy vậy liền thi triển khinh công đuổi theo. Mà thấy nàng động thân, Lục Cảnh cùng Dương Đào cũng vội vã đuổi theo.
Thân pháp ba người lúc này lộ rõ mười mươi. Trong đó khinh công của Hạ Hòe thuộc trường phái linh hoạt phiêu dật, không thấy nàng dùng lực, đôi chân nhọn nhẹ nhàng điểm một cái, cả người đã vọt ra hơn mấy trượng, còn nhảy lên ngọn cây, giẫm lên cành cây mà lướt qua rừng. Lại khiến Lục Cảnh nghĩ đến cảnh hai người vừa gặp nhau.
So sánh lại thì điều Lục Cảnh cảm thấy ngoài ý muốn hơn vẫn là Dương Đào, thấy hắn thương pháp nhấn vào chữ 'trọng', không ngờ khinh công lại cũng khá là xuất sắc. Xét riêng về tốc độ thì không hề kém Hạ Hòe, có điều về mặt linh hoạt thì kém hơn nhiều, nhưng hắn cũng có cách của mình, mỗi lần cần đổi hướng trên diện rộng hoặc cần nhanh chóng ứng biến, hắn chỉ cần vung cây trường thương về hướng ngược lại, có thể mượn lực mà di chuyển.
Lục Cảnh lần đầu gặp được loại khinh công kỳ lạ như vậy, lại còn có thể kết hợp với thương pháp. Nếu chỉ xét về cấp bậc, thì khinh công này của hắn chắc chỉ tầm 7-8 phẩm, nhưng mà sau khi dung nhập thương pháp thì lại lập tức ngang hàng với khinh công 4-5 phẩm.
Mà phải biết rằng khinh công 7-8 phẩm tu luyện dễ dàng hơn nhiều so với 4-5 phẩm, điều không hoàn mỹ duy nhất là khinh công này của Dương Đào phải dùng cả tay lẫn chân, lúc gặp địch cũng rất dễ lúng túng.
Nhưng nếu nói về sự kinh ngạc thì Hạ Hòe cùng Dương Đào càng cảm thấy kinh hãi hơn. Theo mỗi bước chân của Lục Cảnh, họ nghe thấy tiếng sóng lớn vỗ bờ bên tai, át cả tiếng kêu quái dị vừa nãy, rồi cả người Lục Cảnh chỉ vừa bước một bước, đã đứng phía sau Hạ Hòe, bước thêm một bước nữa là trực tiếp vượt qua Hạ Hòe. Đây chính là uy lực của khinh công đại thành sao?! Hạ Hòe cùng Dương Đào nhìn nhau, có chút kinh hãi.
Mà Lục Cảnh chân không dừng lại, bước thêm ba bước nữa, đã bỏ lại cả Đùi Gà bay ra trước đó ở đằng sau, rồi quay lại nhanh chóng túm lấy Đùi Gà, ném con chim mất trí này trả cho Hạ Hòe.
Đến lúc này ba người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Hạ Hòe nhẹ nhàng vuốt ve Đùi Gà trong lòng bàn tay, cố gắng giúp nó bình tĩnh lại, đồng thời hỏi Lục Cảnh: "Chúng ta còn đi tiếp không?"
Lục Cảnh đang định trả lời, liếc mắt nhìn Dương Đào, liền ngây người, rồi hỏi: "Đậu Đỏ của ngươi đâu?"
Dương Đào nghe vậy lập tức giật mình, vừa rồi mọi người cùng nhau đuổi theo Đùi Gà, nên hắn đã không để ý đến Đậu Đỏ trên vai, vô ý thức cho rằng nó vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Mà giờ đây thì còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Đậu Đỏ đâu. "Đừng lo, nó giống như Đùi Gà, chắc chắn là bay theo hướng cái âm thanh kia rồi." Lục Cảnh nói: "Chúng ta tiếp tục đuổi theo đi."
Lần này cả ba không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Vượt qua một đoạn đường sông hẹp nhấp nhô, trước mắt ba người cuối cùng lại rộng mở, nhưng ánh mắt của bọn họ nhanh chóng bị một cái hang lớn đường kính chừng trăm trượng trên vách đá phía trước thu hút.
Không cần ai nhắc nhở, Lục Cảnh liền biết nơi đó chắc chắn là một trong tám cảnh thư viện - Biệt Hữu Động Thiên! Chỉ đứng từ xa nhìn vào thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy chấn động! Cửa hang khổng lồ trông như cái miệng của một con quái thú há ra, đến cả ánh nắng rơi vào cũng bị nuốt trọn. Trừ khoảng cách 200-300 trượng bên ngoài, bên trong hang động là một màu đen kịt, sâu thẳm thần bí, như thể nối liền đến vũ trụ bên kia. So sánh thì ba người đang đứng bên ngoài cửa hang chẳng khác gì con kiến nhỏ bé.
Mà dây leo bao phủ cửa hang cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, mỗi cây đều to hơn cả đùi của Lục Cảnh, trông như những con mãng xà màu xanh khổng lồ đang quấn quýt vào nhau.
"Động này... Cũng lớn quá đi!" Dương Đào nhìn trố mắt, ban đầu còn muốn tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả cảnh tượng trước mắt, nhưng cuối cùng ngoài ba chữ 'quá lớn', hắn không thể nghĩ ra cách diễn tả nào khác. Mà giờ phút này ba chữ này thực sự là cảm nhận trực quan nhất trong lòng ba người.
"Phía trước là cấm địa, chúng ta không thể đi tiếp nữa." Hạ Hòe lo lắng nói. Mà nàng vừa dứt lời, Lục Cảnh, người có thị lực tốt nhất, đã tìm thấy Đậu Đỏ bay mất phía trước, nó đang ở đâu đó bên trong hang, cách xa chừng mười trượng.
Bên cạnh Đậu Đỏ còn có một con chim sơn ca khác, con chim kia nhìn rất bình thường, thân hình chỉ bằng một nửa Đậu Đỏ, toàn thân lông vũ cũng xám xịt, nhưng mà không biết có phải Lục Cảnh ảo giác hay không. Con Đậu Đỏ vốn luôn kiêu ngạo mà giờ lại có vẻ khá cung kính đối với con đồng loại trông như chim sẻ nhỏ kia, mà hai con chim sơn ca lúc này đang tụ tập cùng nhau, trông coi một cái tổ chim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận