Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 314: Thần Hán Khanh phát hiện mới

Chương 314: Thần Hán Khanh phát hiện mới
Lục Cảnh lần lượt thử tiêu hồn cùng thực cốt, nhưng mà cả hai loại độc dược này biểu hiện đều không được như ý. Thế là sau đó hắn lại dồn ý định vào vũng bùn, phần độc dược này không thể trực tiếp tiêu hao hết nội lực trong đan điền của hắn, nhưng lại có thể thông qua làm chậm tốc độ vận chuyển nội lực trong kinh mạch của hắn, để giảm tốc độ hồi phục nội lực của hắn.
Cho nên nếu chỉ dùng một mình vũng bùn thì thật sự không có tác dụng gì, bất quá một khi kết hợp thêm hai loại độc dược khác, lại rất nhanh phát huy ra hiệu quả. Lục Cảnh sau khi dùng tiêu hồn và vũng bùn có thể cảm thấy rõ ràng, nội lực tiêu hao trong đan điền trở nên nhanh hơn không ít.
Hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát nuốt luôn cả thực cốt vào bụng.
Ba thứ kết hợp, Lục Cảnh cuối cùng cảm nhận được một tia thoải mái đã lâu. Cứ như là một người bị táo bón nhiều năm cuối cùng cũng dùng thuốc nhuận tràng, lệ nóng doanh tròng. Mặc dù vẫn kém xa so với Trụy Nhập Phàm Trần, nhưng theo tốc độ này thì hắn đích thật có thể thanh quang nội lực trong đan điền trước lần đổi mới tiếp theo.
Phát hiện này khiến Lục Cảnh tinh thần chấn động. Hắn không biết có phải dạo gần đây hắn vừa thay đổi vận thế nên mới có một chút cảm giác bĩ cực thái lai không, khi mà từ chỗ Hàn Sơn Khách nhận được tin vui là độc đan sắp luyện thành, rồi chuyện vật thay thế Trụy Nhập Phàm Trần cũng sắp có tin tức.
Bất quá Lục Cảnh không dám vui mừng quá sớm, có lẽ vì hắn dùng quá nhiều độc dược một lúc nên dẫn đến các loại độc dược ảnh hưởng lẫn nhau, mặc dù hiệu quả không có gì thay đổi, cũng không phát sinh thứ độc dược chết người nào. Nhưng thời gian tác dụng của ba loại đan dược này xác thực không còn như trước, mà còn đều ngắn đi.
Lấy tiêu hồn làm ví dụ, thuốc này vốn có thể duy trì liên tục một canh giờ rưỡi, nhưng hiện tại chỉ còn 1 canh giờ. Còn thời gian tác dụng của thực cốt cũng từ 2 canh giờ trước, giảm xuống còn hơn một canh giờ chút ít.
Nhưng điều khiến Lục Cảnh đau đầu nhất vẫn là vũng bùn. Một viên vũng bùn vốn có thể duy trì liên tục gần 3 canh giờ, kết quả bây giờ lại trở thành loại độc dược có tác dụng ngắn nhất, chỉ duy trì được không sai biệt lắm một nén nhang.
Nói cách khác, nếu Lục Cảnh muốn duy trì hiệu quả của vũng bùn, nhất định phải cách mỗi một nén nhang liền nuốt một viên độc dược. Tần suất này có hơi quá cao, nhất là Lục Cảnh tính toán sơ thì, muốn dùng ba loại độc dược vừa mới có trong tay này để thanh quang nội lực trong đan điền, chí ít cần 8 canh giờ.
Quy ra thành ba loại độc dược thì là tám viên tiêu hồn, sáu viên thực cốt, còn có… trọn vẹn 32 viên vũng bùn!
Đây quả thực là coi thuốc như ăn cơm, mà còn là xem độc dược như ăn cơm!
Hơn nữa Lục Cảnh tính lại sổ sách, mặc dù tài liệu luyện chế ba loại độc dược này đều tương đối dễ thấy, mua cũng không quá khó, nhưng mỗi viên cũng có giá 5 lượng bạc.
Lục Cảnh lúc đầu nghe Đông Môn Vi Lan nói vậy cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ tính thêm cả số lượng cần dùng thì hắn không khỏi hơi biến sắc mặt. Mỗi ngày bỏ ra cố định 240 lượng bạc là khái niệm gì? Nếu so sánh với một hộ dân bình thường ở kinh sư, một nhà một năm thu vào khoảng 40-50 lượng bạc thì có nghĩa là Lục Cảnh một ngày đã tiêu hết thu nhập một năm của năm, sáu gia đình bình thường.
May mà bây giờ hắn đã tìm ra một con đường tham lam làm giàu, nếu không thì thứ thuốc này dù có rẻ hơn Trụy Nhập Phàm Trần, hắn cũng chưa chắc đã có khả năng ăn được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Cảnh không khỏi vừa mừng vừa lo. Vui vì dù thế nào thì hắn cũng đã có thêm một con đường hữu hiệu để tiêu hao nội lực, còn lo là bí lực hay nội lực gì đi nữa, cách hắn tìm ra phương pháp đều tốn tiền, hơn nữa cái sau lại tốn còn hơn cái trước?
Ngay khi Lục Cảnh tính toán mình còn muốn phải dùng thêm bao nhiêu bạc thì Thần Hán Khanh ở bên cạnh cũng đang nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.
Trong lúc bất tri bất giác, 5 canh giờ đã trôi qua. Thần Hán Khanh từ khi trời hửng sáng đến khi trăng lên sao thưa, ở giữa chưa từng nghỉ ngơi một lần. Hắn đương nhiên cũng thấy khát, thấy mệt, nhất là bụng hắn sớm đã réo ùng ục, nhưng mấy lần ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh vẫn không có phản ứng gì nên nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng.
Lục Cảnh nhịn được, vậy thì hắn cũng đâu thể kém cạnh, trong thư viện có nhiều người như vậy, Thần Hán Khanh chỉ không muốn thua Lục Cảnh!
Nhất là khi trước hắn nói chuyện tiền công với Lục Cảnh cứ lằng nha lằng nhằng, rất không thống khoái, nhìn kiểu gì cũng không phải là một ông chủ có lương tâm, nếu hắn giữa chừng xin ăn xin uống gì thì, dù rất hợp lý đi chăng nữa, khó mà đảm bảo không bị Lục Cảnh bắt bẻ, mượn cớ để cắt xén tiền công.
Thần Hán Khanh cũng không muốn bận bịu nửa ngày mà cuối cùng lại chẳng có gì. Thực ra sau khi nghe nói người thuê là Lục Cảnh thì hắn đã muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng Ôn Tiểu Xuyến lại khuyên hắn đó là cơ hội tốt ngàn năm có một, có thể danh chính ngôn thuận đến gần Lục Cảnh, hảo hảo quan sát và nghiên cứu hắn.
Cách đây không lâu Thần Hán Khanh vừa gửi chiến thư cho Lục Cảnh, hơn nữa bây giờ cả thư viện đều biết chuyện này, với hắn đây đã là một trận chiến không thể nào thua.
Thần Hán Khanh tuy bề ngoài thì có vẻ lơ đãng, nhưng trong lòng thực sự cũng cảm thấy không ít áp lực. Nếu có thể tìm hiểu đối thủ một cách đầy đủ trước khi động thủ, không hề nghi ngờ, tại lần thi đấu nhỏ sau hắn tất nhiên sẽ nắm giữ thế chủ động hơn.
Huống hồ túi tiền bây giờ của hắn cũng đích xác thiếu tiền, nhân cơ hội này kiếm lại một khoản cũng được coi như là một công đôi việc. Chưa kể tiền này còn là từ địch nhân cầm tới, cũng gián tiếp suy yếu địch nhân.
Tóm lại, Thần Hán Khanh nghe Ôn Tiểu Xuyến phân tích một hồi thì cuối cùng cũng cảm thấy mình không đi không được. Vì vậy mới phải xệ mặt xuống để đào nhân sâm cho Lục Cảnh… không, phải nói là chịu nhục đánh vào nội bộ địch nhân, để thăm dò địch tình.
Để che giấu mục đích thực sự của mình, Thần Hán Khanh làm việc hết sức mình, cứ vậy mà lao động ròng rã trong dược điền 5 canh giờ, dù không ăn không uống cũng cắn răng kiên trì, biểu hiện còn trâu bò hơn cả lão Hoàng Ngưu. Đương nhiên, hắn cũng không quên việc chính, trong lúc tìm và đào nhân sâm trước sau gì cũng dành chút tâm trí vào người Lục Cảnh.
Kết quả là ngay cả Thần Hán Khanh cũng không ngờ tới, lại nhanh chóng thu hoạch được.
Thần Hán Khanh chú ý thấy Lục Cảnh luôn ngồi ngay ngắn một bên ruộng, thoạt nhìn như là đang hành công, mà mỗi một khoảng thời gian thì hắn lại lấy một viên thuốc từ trên người ra, đưa vào trong miệng.
Thần Hán Khanh tuy không được sư môn yêu thích gì mấy, nhưng dù sao cũng xem như người của đại phái, tự nhiên cũng biết một số đệ tử trẻ tuổi để tăng cao tu vi hết mức, trong lúc hành công thổ nạp thường sẽ dùng một vài loại đan dược hỗ trợ tu luyện.
Mà Lục Cảnh tuổi còn trẻ đã trở thành cao thủ nhất lưu, trong mắt Thần Hán Khanh lại càng củng cố thêm suy nghĩ là hắn dùng đan dược để tu luyện. Nếu chỉ có chuyện này thì cũng chẳng có gì là phát hiện lớn, điều thật sự khiến Thần Hán Khanh kinh ngạc là số lần Lục Cảnh uống thuốc về sau, cùng với số lượng đan dược hắn đã nuốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận