Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 436: Ngự thú chi thuật

Chương 436: Ngự thú chi thuật Lục Cảnh sống hai đời người, cũng coi như gặp không ít đối thủ, nhưng đánh nhau với con nhím vẫn là lần đầu tiên trong đời. Hơn nữa tình hình chiến đấu lại còn rất kịch liệt.
Lục Cảnh múa chiếc thiền trượng trong tay, đẩy ra những cương châm phóng tới, nhưng thân thể cũng từng bước một lùi lại do tác dụng của những cương châm đó.
Lúc đầu, hắn vẫn tỏ ra vẻ nắm chắc phần thắng, bởi vì con nhím kia trông cũng không lớn, số lượng gai trên người cũng có hạn, so sánh với đó thì nội lực của hắn lại gần như vô tận. Nếu cứ bắn như vậy, sớm muộn gì nó cũng sẽ bắn hết số cương châm trên người. Đến lúc đó, nó cũng chỉ là một cục thịt lớn, mặc người nắn bóp.
Nhưng Lục Cảnh đợi một lát lại phát hiện "hỏa lực" của đối phương không những không hề suy giảm, ngược lại dường như còn mạnh hơn. Hơn nữa, con nhím kia bắn lâu như vậy cũng không hề có vẻ gì là sắp hết gai.
Thế là, trong lòng Lục Cảnh dấy lên một ý niệm không ổn, và lời nói của Diệp Cung Mi ở gần đó đã củng cố thêm suy đoán của hắn.
"Đừng chờ, gai của Chi Chi khi bắn ra sẽ mọc lại ngay trong một hơi thở, ừm, cho nên ngươi cứ coi như gai của nó là vô hạn đi." Diệp Cung Mi lo lắng nói.
"Mạnh như vậy?!" Lục Cảnh thừa nhận mình trước kia đã có chút xem thường con vật nhỏ này, đây không phải là nhím, rõ ràng là một khẩu súng máy, hơn nữa lại là loại mở g·ian l·ận vô hạn đạn dược trong trò chơi.
Cho nên sách lược ban đầu của hắn rõ ràng là không ổn, Lục Cảnh cũng là lần đầu tiên gặp phải một đối thủ có thể cầm cự dai hơn mình.
Không phải là nói nội lực của hắn sẽ bị Chi Chi tiêu hao hết sạch, mấu chốt là Lục Cảnh lúc này còn đang nóng lòng giải quyết vấn đề bí lực, không muốn trận chiến này kéo dài quá lâu.
Cho nên, hắn nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách đưa Chi Chi vào trong đại trận ngự thú. Nhưng Chi Chi lúc này dường như cũng đã đánh đến hưng phấn, mở ra hình thức bắn phá "điên cuồng", Lục Cảnh đừng nói phản kích, ngay cả tiếp cận nó cũng rất khó khăn.
Mà nhìn thấy người nào đó đang lưỡng lự không tiến lên, bộ dáng khó xử, Diệp Cung Mi cũng không nhịn được lấy tay đỡ trán, thở dài, "Ôi, ngươi học ngự thú thuật của ta lâu như vậy, quên hết rồi sao."
Nghe Diệp Cung Mi nhắc nhở, Lục Cảnh mới nhớ ra, đúng là mình còn có ngự thú thuật.
Muốn Chi Chi ngoan ngoãn vào đại trận ngự thú, đâu nhất định phải dùng vũ lực.
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh liền vận khinh công, chủ động rút lui khỏi cuộc chiến, sau mấy lần lên xuống người hắn đã ở ngoài hai mươi trượng.
Mà Chi Chi lúc này đang giết đến cao hứng, ngược lại muốn đuổi theo, nhưng tốc độ bước chân của nó không thấy nổi cả đèn đuôi xe của Lục Cảnh, đuổi theo được hai bước liền biết là vô vọng, lại đứng lại.
Tiếp theo, nó xoay người lại, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiếp nhận kiểm duyệt của Diệp Cung Mi, và nàng cũng giơ ngón tay cái lên với nó, không tiếc lời khen ngợi.
Nhưng Chi Chi chỉ cao hứng được một lát, nó thấy đối thủ đã bị nó dọa cho chạy lại lần nữa quay lại.
Thế là, nó định lặp lại chiêu cũ, nhưng không ngờ lần này Lục Cảnh lại ra tay trước, mà còn gậy ông đập lưng ông, từ trong giỏ mây lấy ra một ám khí, ném về phía Chi Chi.
Chi Chi thấy vậy cũng không chút do dự mà bắn ra vạn tên, gai sắt tùy tiện đâm xuyên ám khí Lục Cảnh ném ra.
Nhưng ám khí kia rơi xuống trước mặt nó, lại ngay lập tức thu hút sự chú ý của Chi Chi, bởi vì ám khí đó là một quả trái cây màu vàng kim.
Do vừa bị gai sắt bắn nát, nó vẫn còn đang chảy ra thứ nước trái cây thơm ngọt, Chi Chi nếm thử một miếng, lập tức bị hương vị này làm mê hoặc, tiếp theo liền từng ngụm từng ngụm gặm ăn.
Lúc này, Lục Cảnh như một người chủ nhiệt tình, sợ chiêu đãi không chu đáo, lại liên tiếp ném ra ngoài hơn chục viên ám khí màu vàng kim như thế.
Mà Chi Chi cũng không hề cự tuyệt, tất cả đều thu hết vào bụng, nhưng bụng của nó không đủ lớn, ăn một viên liền đã no căng, sau đó nó chỉ có thể dùng miệng tha đi một cái.
Nó đúng là có thể thử chạy thêm mấy chuyến, đem tất cả các loại trái cây về hết chỗ ở, nhưng với tốc độ của nó, một khi rời đi, khi trở lại thì những trái này sợ rằng đã sớm bị chim chóc hay thú nhỏ khác tha đi mất.
Nhưng nó cũng có cách ứng phó tình huống này. Chỉ thấy nó cuộn tròn mình lại, sau đó lăn trên mặt đất, dùng gai sắt trên lưng ghim tất cả những quả trái cây gần đó.
Nhưng khi ghim xong, nó lại thấy phía xa còn có một quả, thế là bước những bước chân nhỏ chạy tới. Gắp quả trái cây kia lên ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy một quả trái cây mới...
Thế là tiếp theo Chi Chi cứ thế từng bước một rơi vào bẫy của người nào đó, đến khi nó định thần lại thì đã đứng trong đại trận ngự thú của Lục Cảnh.
Hơn nữa, khi Lục Cảnh thao túng trận pháp, Chi Chi ở bên trong cũng không còn dũng mãnh như trước, gai sắt bắn ra rất thưa thớt. Chỉ chống đỡ không quá một chén trà nhỏ công phu, liền bị Lục Cảnh dễ dàng chế ngự.
Diệp Cung Mi có chút dở khóc dở cười, nàng biết vì sao Chi Chi lại bại nhanh như vậy, bởi vì bây giờ trên lưng tên nhím này cắm đầy quả lê, gai để bắn ra lập tức giảm đi rất nhiều, tương đương với việc tự phế võ công.
Nhưng mặc dù thua rất nhanh, nhìn bộ dáng của nó vẫn rất vui vẻ, dù sao trận đấu này khiến nó vừa được chơi lại còn được một vòng đồ ăn miễn phí.
Đối với hành vi nhận hối lộ trắng trợn này, Diệp Cung Mi cũng không biết nên nói gì cho phải, dù sao trước đó chính nàng đã nhắc nhở Lục Cảnh sử dụng ngự thú phương pháp nhiều hơn.
Lục Cảnh có thể dựa vào tập tính của Chi Chi mà nhanh chóng nghĩ ra biện pháp làm suy yếu thực lực của nó cũng rất lợi hại, lại thêm việc dù Chi Chi giống như xe bị tuột xích, nhưng trong trận đại chiến vẫn thử được một vài thứ.
Khoảng cách Lục Cảnh làm chủ hoàn toàn đại trận ngự thú vẫn còn khá xa, nhưng tiến bộ của hắn trong khoảng thời gian này thật sự vượt quá mong đợi của Diệp Cung Mi.
Dù sao, Lục Cảnh cầm được đại trận tính đi tính lại cũng mới được một tháng, mà ở giữa còn chậm trễ rất nhiều thời gian, thời gian thật sự hắn có thể luyện tập chỉ có hai, ba ngày mà thôi.
Mà chỉ với hai, ba ngày đó, Lục Cảnh lại có thể làm cho cái đại trận này ra hồn, theo một ý nghĩa nào đó, chuyện này thậm chí đã có thể gọi là kỳ tích.
Nhưng Diệp Cung Mi lại không hề khen Lục Cảnh giống như đã khen Chi Chi, mà lại nhíu mày nói, "Ngươi dùng đại trận này quá cẩu thả, trong đó 49 loại biến hóa có 47 loại ngươi từ đầu đến cuối chưa dùng qua, chỉ có trận Trấn tự và trận Lực tự bị ngươi dùng điên dùng đảo."
"Nhưng phải biết, ngự thú không phải chỉ cần man lực là đi được, không, phải nói man lực chỉ là cách cuối cùng, chẳng phải cách ứng phó Chi Chi của ngươi rất thông minh đó sao, sao đến lúc dùng trận pháp thì chỉ biết dùng cơ bắp vậy?"
"Nhưng, " Diệp Cung Mi lời nói chuyển hướng, "Cuối cùng ngươi vẫn dùng đại trận ngự thú thành công đánh bại Chi Chi, cũng coi như miễn cưỡng thông qua khảo hạch của ta đi, theo ước định của chúng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết về chỗ của hung thú lợi hại hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận