Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 109: Đối chọi gay gắt

Chương 109: Đối chọi gay gắt
Ròng rã nửa ngày trời, Lục Cảnh đều ở trong tàng thư lâu giúp người đàn ông ria mép sắp xếp sách vở, phần lớn là tiểu thuyết và thơ từ, còn có một số kịch bản hí khúc và tạp văn kinh thư. Theo như lời của chính người đàn ông ria mép, thì số lượng sách vở được cất giữ trong tàng thư lâu nhàn hạ này thật ra không nhiều lắm.
Nhưng về sau có giáo sư phản ánh rằng bài giảng bình thường quá nhàm chán, mong muốn tàng thư lâu có thể tăng thêm các loại văn chương tiêu khiển giải trí, nên sau đó thư viện cứ mỗi một thời gian lại ra ngoài tiệm in mua một đợt tiểu thuyết thoại bản đang lưu hành, cất vào tàng thư lâu cho mọi người mượn đọc. Thế là dần dà, sách nhàn hạ trong tàng thư lâu ngày càng nhiều, đến mức hiện tại đã vượt qua cả số lượng "sách đứng đắn".
Người đàn ông ria mép than thở với Lục Cảnh, nói thư ký tàng thư lâu vốn là chức vị nhàn nhã nhất trong cả thư viện. Vì sự tồn tại của món đồ quỷ quái kia, việc mượn trả sách không cần quản, mỗi ngày chỉ việc pha trà, tắm nắng, lật giở cuốn sách mình thích, một ngày là trôi qua. Nhưng kể từ khi các loại sách nhàn hạ tăng lên, công việc của thư ký lại càng ngày càng nặng, đến khi hắn tiếp nhận đã sắp trở thành lao động chân tay, hơn nữa đồ vật chui ra từ sách cũng trở nên quái dị, mấy lão nhân có tuổi căn bản không thể làm được.
Bất quá nếu không phải vậy, thì việc này cũng không đến lượt hắn. Hiện giờ người đàn ông ria mép đang mong có thêm học sinh bị phạt đến tàng thư các để chia sẻ gánh nặng. Lục Cảnh làm việc liên tục cho đến giờ Thân, mới được người đàn ông ria mép nhìn bằng ánh mắt không muốn chia ly cho đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Còn người đàn ông ria mép thì thống kê lại thành quả của khoảng thời gian này. Trừ thời gian ăn cơm, Lục Cảnh làm nhanh khoảng 3 canh giờ, kiểm tra 232 quyển sách, tạm thời chưa phát hiện tình huống sai sót. Mà tốc độ này thật sự khiến người đàn ông ria mép kinh ngạc, bởi vì mỗi quyển sách đều cần lật từng trang để kiểm tra cẩn thận, nên việc lật xem thật sự rất tốn thời gian.
Dù là người đã quen tay như hắn, 3 canh giờ cũng chỉ có thể sắp xếp được nhiều nhất khoảng hơn 100 cuốn, còn người bình thường có khi còn chưa xong 60 cuốn. Thực tế, lúc Lục Cảnh kiểm tra, người đàn ông ria mép cũng ở bên cạnh, thấy Lục Cảnh cầm một quyển sách lên chỉ tiện tay lật qua, rồi lại đặt xuống cầm quyển khác. Thế nên người đàn ông ria mép không thể không nhắc nhở, nếu Lục Cảnh sắp xếp không đủ cẩn thận, xảy ra sai sót, không những không hoàn thành được sự phạt của Hoàng giám viện, mà còn khiến mức phạt nặng thêm.
Lục Cảnh nghe vậy thì khẽ gật đầu ra hiệu đã nghe, nhưng sau đó tốc độ lật sách của hắn không hề chậm lại. Vì vậy, người đàn ông ria mép với đầy bụng nghi ngờ sau khi Lục Cảnh đi rồi, vẫn ngồi lại trước chồng sách mà Lục Cảnh vừa sắp xếp, xắn tay áo lên kiểm tra đối chiếu từng quyển một….
Lục Cảnh một mặt khác thì không hề biết những chuyện xảy ra trong tàng thư lâu sau khi mình đi. Thấy thời gian ước định với Yến Quân sắp tới, hắn nhanh chân hướng về phía rừng phong sau núi, kết quả không những thấy Yến Quân ở đó, mà còn thấy một thiếu nữ áo xanh xa lạ khác. Thiếu nữ đó đang mở to đôi mắt hạnh, rất hứng thú đánh giá hắn.
Yến Quân thấy Lục Cảnh một mình thì hơi bất ngờ, nhíu mày nói, "Nhân chứng của ngươi đâu, vẫn chưa tới sao?"
"Nhân chứng gì?" Lục Cảnh nghe vậy thì hơi giật mình.
Nhưng hắn không còn là một tên gà mờ giang hồ vừa xuyên qua hai năm trước không biết gì, mà đã nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, thần sắc chợt trở nên cổ quái, "Ngươi muốn khiêu chiến ta?"
Yến Quân bị câu nói này làm cho tức điên, "Ta khiêu chiến ngươi làm gì? Trên Thiên Cơ bảng ngươi có hơn được ta sao."
"Vậy sao ngươi lại muốn có nhân chứng?" Lục Cảnh vừa nói vừa liếc nhìn cô gái áo xanh đang cười tủm tỉm kia.
Yến Quân nghe vậy nhưng không vội trả lời mà nheo mắt nhìn về phía Lục Cảnh, đến khi xác định rằng người sau không cố tình đùa giỡn nàng thì sắc mặt mới chậm lại đôi chút, mở miệng nói: "Lúc trước không phải ngươi nói muốn cùng ta đánh thật sao, lại còn chọn thời gian ban ngày, rồi còn để ta chọn địa điểm, đây chẳng phải là tiêu chuẩn khiêu chiến sao."
Lục Cảnh nghe vậy liền vỗ đầu một cái, cũng phản ứng lại, cười khổ nói: "Tại ta không nói rõ, ta không hề muốn khiêu chiến ngươi, ngươi cứ yên tâm, kết quả của trận chiến này ta cũng không nói cho người khác, chỉ có ngươi và ta biết, ách, thật lòng mà nói ta cũng không quan tâm gì về kết quả cả."
"Lục thiếu hiệp xem ra tự tin quá nhỉ." Yến Quân nghe Lục Cảnh giải thích, vẻ mặt không đổi, chỉ thản nhiên nói: "Nếu đã như vậy… thì Yến Quân xin mời Lục thiếu hiệp chỉ giáo."
Lục Cảnh biết mình vừa nói sai, nhưng chuyện này vốn cũng chẳng cách nào giải thích rõ được, cưỡng ép giải thích chỉ càng thêm rối, không bằng cứ để vậy. Vì vậy sau đó hắn cũng gật đầu nói: "Được, vậy ta cũng xin lĩnh giáo Tinh Vân Thần công tuyệt học đệ nhất võ lâm."
Tiểu Xuyến không ngờ rằng hai người trước mắt lại quả quyết như vậy, vừa mới nói chưa được hai câu mà đã nóng nảy chuẩn bị đánh nhau. Đáng thương nàng làm nhân chứng, từ đầu tới cuối chưa kịp tự giới thiệu hay mở miệng một câu, mà nhìn bộ dạng của hai người kia, rõ ràng là đã quên mất sự tồn tại của nàng.
Tiểu Xuyến sờ mũi thở dài: "Hiểu lầm giữa hai vị cao nhân có vẻ đã giải quyết, tiểu nữ tử ta không còn tác dụng gì nữa, không quấy rầy nhã hứng của hai vị." Nói xong, nàng chỉnh trang lại quần áo, chắp tay vái chào Lục Cảnh, đang định bước chân đi thì nghe Yến Quân lên tiếng, "Chậm đã."
Tiểu Xuyến quay đầu, thì thấy ánh mắt Yến Quân vẫn dán vào mặt Lục Cảnh, nhưng lại giơ tay chỉ vào nàng mà nói: "Lục thiếu hiệp, vị này là Ôn Tiểu Xuyến, thất tiểu thư của Ôn gia, cũng là bạn tốt nhất của ta, Lục thiếu hiệp đã không quan tâm thắng thua trận chiến này, vậy thì ngại gì mà không để nàng ở lại quan chiến?"
Lục Cảnh nghe ra Yến Quân đang phản bác câu trước đó của hắn là không kể kết quả trận chiến cho ai biết, nhưng đúng như những gì hắn nói, hắn đích thực không hề để ý đến những chuyện thế này, vì thế cũng không phản bác. Mà ngược lại, Ôn Tiểu Xuyến thì có chút dở khóc dở cười, "Uy, hai người các ngươi đối chọi gay gắt, có thể đừng kéo ta vào làm bia đỡ đạn được không, thôi vậy, ta vẫn nên về ăn bánh xốp thì hơn, chuyện của các ngươi ta thật không quản được."
Lời thì nói vậy, nhưng Ôn Tiểu Xuyến không lập tức nhấc chân rời đi, bởi vì nàng cũng tò mò về trận giao thủ giữa hai cao thủ nhất lưu dưới 20 tuổi trên Thiên Cơ bảng. Nhất là Lục Cảnh, vì người này nổi lên quá nhanh, những cuộc thảo luận về hắn trong giang hồ chưa bao giờ ngừng lại, có một nhóm người cho rằng hắn chỉ là hữu danh vô thực, dùng bí pháp nào đó ép bản thân lên cảnh giới nhất lưu, thực lực có hạn.
Mà cũng có người lại cho rằng Lục Cảnh đáng sợ hơn so với những gì Thiên Cơ bảng miêu tả, lai lịch thần bí, chuyện luyện Tiểu Kim Cương Kình đến nhất lưu hoang đường thì chẳng có mấy người tin, rất nhiều người cảm thấy Lục Cảnh trên người có tuyệt học khác, thậm chí còn là những tuyệt học thất truyền từ lâu trong giới võ lâm.
Bây giờ Ôn Tiểu Xuyến khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn thấy thực lực chân chính của Lục Cảnh, hơn nữa người được xem như đá thử vàng vẫn là Yến Quân, người được ca ngợi là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi. Ôn Tiểu Xuyến cảm thấy tim mình đã trở nên phấn khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận