Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 416: Lại suy nghĩ một chút

Chương 416: Lại suy nghĩ một chút
Ba chuyện này theo thứ tự sắp xếp, lần lượt là chuyện vợ bé của Trương viên ngoại phát điên, bệnh tình của Lý lão thái trở nặng và việc Hà đồ tể rửa tay gác kiếm.
Tốt thôi, thật ra ba chuyện này căn bản không thể xem là chuyện lạ, nhiều lắm chỉ là mấy chuyện bát quái trong thôn xóm. Trừ những người quen làm việc chung ra, đại đa số người đều chỉ coi đó như chuyện để hóng hớt, thậm chí nhiều người còn chẳng biết đến.
Ví dụ như chuyện vợ bé của Trương viên ngoại phát điên, chắc là vì cảm thấy chuyện này làm mình mất mặt nên bị Trương viên ngoại che giấu rất kỹ. Ngay cả người hầu trà trước đó và tiểu nhị trong tửu lâu cũng không biết. Cuối cùng vẫn là vị thanh quan nhân ở câu lan kể cho Lục Cảnh.
Mà nàng ấy biết được cũng là vì vợ bé của Trương viên ngoại trước khi gả cho Trương viên ngoại cũng làm trong nghề này, hơn nữa còn có bạn tốt. Việc nàng phát điên là do bạn thân của nàng ta truyền đến, truyền đến tai vị thanh quan nhân kia, rồi kể lại cho Lục Cảnh nghe.
Ý của vị thanh quan nhân kia là muốn giải thích cho Lục Cảnh hiểu vì sao mình không muốn gả cho mấy thương nhân giàu có, mong nhận được sự đồng cảm nhiều hơn, nhưng sau khi nghe xong, Lục Cảnh lại bị chính chuyện này hấp dẫn.
Chân tướng thực ra cũng không phức tạp, là do Trương viên ngoại cưới không ít vợ, nhưng đám nữ nhân kia đều không biết sinh con trai, sinh mấy đứa thì toàn là con gái. Thêm vào việc Trương viên ngoại tuổi càng cao, chắc chất lượng t.i.n.h t.r.ù.n.g ngày càng kém, khiến vợ mình mang thai càng khó khăn. Thấy gia nghiệp to lớn mà không có ai kế thừa, ông ta không khỏi rất sốt ruột.
Mà Trương viên ngoại gấp, mấy bà vợ còn gấp hơn. Dù sao nếu lúc này ai sinh được một thằng bé bụ bẫm cho Trương viên ngoại, không những vị trí của mình được củng cố, mà sau khi Trương viên ngoại qua đời, phần gia sản này chính là của hai mẹ con nàng. Còn những người khác thì có cơm ăn thôi cũng phải nhìn sắc mặt hai người.
Thế là, mấy bà vợ này để sớm ngày mang thai sinh con, cũng là thi triển thần thông của mình. Vợ bé của Trương viên ngoại là một trong số đó, nhưng có lẽ vì khát vọng quá mãnh liệt, cộng với sự tương phản giữa bụng dưới phẳng lì, thế mà lại khiến nàng phát điên.
Bây giờ, hễ gặp ai nàng cũng nói rằng mình đã sinh cho Trương viên ngoại một thằng con trai, nhưng đứa bé vừa sinh ra đã bị chính thất của Trương viên ngoại sai người lén lút bế ra ngoài đồng chôn sống. Vì vậy nàng đầu tiên là xông tới chỗ của chính thất Trương viên ngoại làm ầm lên, sau đó còn la hét đòi báo quan để đòi lại công bằng cho đứa con trai vừa ra đời đã chết yểu.
Trương viên ngoại chịu hết nổi sự phiền phức, lại không muốn chuyện xấu trong nhà bị bại lộ nên cuối cùng đã nhốt riêng cô vợ nhỏ của mình trong một gian phòng.
Chuyện thứ hai xảy ra ở thành phía đông, cũng là ở nhà một phú hộ nổi tiếng trong thành, mọi người quen gọi là Mã Bán Thành. Ông ta có một người mẹ già tên Lưu Thị, trước đây thân thể tuy không được tốt lắm, nhưng vẫn ăn uống và đi lại được, kết quả mấy ngày trước không hiểu sao, đột nhiên bệnh rất nặng.
Nhưng theo lời Mã Bán Thành nhớ lại, mẹ ông mấy ngày nay không bị trúng gió cũng không cảm lạnh, ăn uống cũng không khác gì ngày thường nên ông cũng không hiểu tại sao lại đột ngột bệnh nặng như vậy. Mã Bán Thành còn nghi ngờ trong nhà có đồ không sạch sẽ, còn đi mời một đội đạo sĩ và hòa thượng từ các đạo quan, chùa miếu lân cận đến làm pháp mấy ngày liền trong nhà, mong cho mẹ mình trừ tà, đáng tiếc vẫn không có tác dụng gì.
Mà so với hai chuyện "việc nhà" ở trên, một chuyện khác có ảnh hưởng lớn hơn. Bởi vì Hà đồ tể tuy không phải là đồ tể duy nhất trong huyện Lăng Dương, nhưng lại là đồ tể giỏi nhất trong thành. Làm thịt gia súc đã 20 năm, đao pháp đã đạt đến mức thượng thừa. Ông ta dù không đọc qua điển tích "Đầu bếp róc thịt bò" trong 《Trang Tử》 thì cũng được ví như một người có kỹ năng như vậy.
Người này bán thịt không cần cân, chỉ cần một nhát đao là ra đúng trọng lượng khách cần, không nhiều không thiếu, hơn nữa mặc kệ bạn muốn tỷ lệ nạc mỡ thế nào, ông ta đều có thể cắt đúng ý. Nhưng chính một người đàn ông sinh ra như để giết mổ gia súc, đến tuổi tráng niên lại đột nhiên tuyên bố không làm nữa. Thế là trong nhất thời những bà nội trợ trong thành không biết nên mua thịt ở đâu, còn các đồ tể khác thì như thấy được cơ hội, nhao nhao vui mừng như phát điên.
Trên đây chính là ba tin đồn mà Lục Cảnh thăm dò được ở huyện Lăng Dương. Thoạt nhìn thì rất bình thường. Sở dĩ Lục Cảnh để ý tới mấy chuyện này là vì nhớ lại mấy vụ án nhỏ đã từng gặp trước đây.
Lúc đó, các vụ án được ghi chép trên hồ sơ cũng vụn vặt như vậy, nhìn thì chẳng liên quan, nhưng khi điều tra sâu, Lục Cảnh lại dần phát hiện ra mối liên hệ giữa chúng. Mà lần này Lục Cảnh cũng cảm thấy từ ba chuyện này có chút gì đó quen thuộc.
Đầu tiên, ba chuyện này đều phù hợp với nguyên tắc khác thường cơ bản, đây là ảnh hưởng thường thấy do quỷ vật gây ra. Thứ yếu là nhân vật chính trong ba chuyện này gặp phải những chuyện mà người ngoài không tài nào hiểu nổi.
Đương nhiên Lục Cảnh cũng không loại trừ khả năng do chính người trong cuộc gây ra, như vợ bé của Trương viên ngoại sinh ra một thằng con trai, bị chính thất ghen ghét ôm đi chôn sống. Hoặc Mã Bán Thành dù giàu có nhưng lại rất keo kiệt, ghét bỏ mẹ mình, muốn tìm cách nào đó để đưa bà cụ ra đi một cách hợp tình hợp lý. Còn Hà đồ tể cũng đột nhiên khai ngộ, để cả đống tiền không kiếm, lại muốn nuôi dưỡng chút sở thích khác.
Nếu nói Lục Cảnh học được điều gì từ mấy vụ án trước, thì đó chính là lòng người vĩnh viễn phức tạp hơn quỷ vật.
Nhưng dù thế nào, hắn vẫn quyết định đi điều tra thêm xem sao.
Trong đó, Trương phủ và Mã phủ đều không dễ vào, cho nên Lục Cảnh dự định trước tiên đi nói chuyện với Hà đồ tể. Hà đồ tể là một nhân vật nổi tiếng ở huyện Lăng Dương, nên rất dễ tìm nơi ở của ông. Đi dọc theo con đường chính phía tây một đoạn, đến khoảng giữa chừng có thể thấy được cửa hàng thịt của Hà gia. Bảng hiệu rất dễ thấy, cách xa đã có thể nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không bị bỏ lỡ.
Chỉ là bây giờ trước cửa hàng thịt không có người xếp hàng dài dằng dặc như trước mà rất là vắng vẻ, cửa hàng cũng đóng kín.
Lục Cảnh đi tới trước cửa, đưa tay gõ gõ cửa.
Một lúc sau, sau cánh cửa truyền ra tiếng của một người phụ nữ: "Hiện tại chúng ta không bán thịt, xin mời khách nhân về cho ạ."
"Ta không đến mua thịt." Lục Cảnh nói, "Ta đến tìm Hà đồ tể."
Hắn nói xong lại chờ một lát, cánh cửa gỗ hé ra một khe nhỏ. Người phụ nữ phía sau cánh cửa quan sát Lục Cảnh từ trên xuống dưới mấy lần, nghi ngờ hỏi: "Nô tỳ mắt vụng về, các hạ nhìn lạ mặt, không biết đến tìm lão nô gia có chuyện gì?"
"À, ta đến bái sư." Lục Cảnh nói: "Ta nghe người ta nói mổ heo làm thịt dê kiếm được không ít bạc, nên cũng muốn mở một sạp thịt coi đây là nghề nghiệp. Nhưng các ngươi cứ yên tâm, ta không phải người Lăng Dương, sạp thịt của ta cũng dự định về nhà mở, chỉ là nghe nói Tôn phu am hiểu nhất nghề này, nên đến đây bái sư học nghề."
Người phụ nữ lắc đầu, "Chắc là phải khiến ngươi thất vọng rồi, lão nô gia đã không làm nghề này nữa."
Nói xong, bà ta định đóng cửa thì thấy Lục Cảnh lấy ra hai thỏi bạc lớn sáng loáng đặt trước mặt bà ta, đồng thời chân thành nói: "Hãy suy nghĩ lại xem, 20 lượng này chỉ là tiền đặt cọc thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận