Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 56: Giúp ta một việc

Chương 56: Giúp ta một việc Tạ Lý Lý nghe vậy vui vẻ nói, "Tốt, bên ta đã chuẩn bị xong."
Nhưng Lục Cảnh lại dội cho nàng một gáo nước lạnh, "Ta nói không phải ngươi."
Nhưng Lục Cảnh không ngờ q·u·ỳ lại lên tiếng, "Mang theo nàng đi, chúng ta bây giờ không tiện điều động lực lượng ti t·h·i·ê·n giám, cha nàng là đại lý tự t·h·iếu khanh, lúc cần thiết có lẽ sẽ giúp được."
"Đúng thế đúng thế." Tạ Lý Lý liên thanh phụ họa, gật đầu như gà con mổ thóc.
"Ngươi theo cũng được, bất quá phải nghe ta, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó." Lục Cảnh nghĩ nghĩ, cũng nhượng bộ một bước nói.
"Được." Tạ Lý Lý lập tức đồng ý, nói xong lại vỗ n·g·ự·c nói, "Các ngươi sẽ không hối h·ậ·n đâu, thậm chí không cần cha ta ra mặt, ta cùng một đám bộ k·h·o·á·i sai dịch đại lý tự và Hình bộ rất quen thuộc, trong hoàng thành ti cũng có người quen của ta, thật cần nhân thủ chỉ cần một câu nói thôi."
"Ngoài ra ta còn quen không ít kỳ nhân trong chợ b·úa, bọn họ đều có tuyệt nghệ, chỉ là tìm bọn họ giúp đỡ thì phải t·r·ả giá một ít. . . Tóm lại, trừ đ·á·n·h nhau ta không giỏi lắm, còn lại các mặt ta đều là hạng nhất, các ngươi gặp vấn đề nan giải gì, cứ đến tìm ta."
"Rất tốt, ta hiện tại có một chuyện rất gấp cần ngươi làm." Lục Cảnh nói.
"Chuyện gì, chuyện gì ? !" Hồn bộ k·h·o·á·i của Tạ Lý Lý lập tức bắt đầu bùng cháy rực rỡ.
Giang hồ nghe danh Lục Cảnh Lục đại hiệp đều thấy chuyện khó giải quyết, nếu nàng hai ba lần đã có thể giải quyết dễ dàng, chẳng phải là có nghĩa nàng Tạ Lý Lý tài trí phi phàm hay sao.
Đáng tiếc chuyện liên quan đến kỳ vật không thể khoe khoang với cha, nếu không có lẽ đã có thể thuyết phục cha cho nàng chính thức gia nhập đại lý tự hoặc Hình bộ rồi.
"Rất đơn giản, ngậm miệng lại, để cho ta yên tĩnh một hồi." Lục Cảnh nói.
Nói xong hắn cũng không để ý Tạ Lý Lý nữa, quay sang nói với q·u·ỳ, " q·u·ỳ đại nhân, chúng ta đi thôi."
q·u·ỳ nhẹ gật đầu, sau đó cả ba người cùng rời khỏi phủ thái tể.
Lục Cảnh dựa vào con gà bằng đường tên Ác Ác dẫn đường, nhưng mới đi chưa được nửa dặm thì thấy q·u·ỳ bỗng nhiên dừng bước.
"Đến đây thôi, chuyện tiếp theo nhờ các ngươi."
"Ừm, ngươi không đi cùng ta sao?"
q·u·ỳ không trả lời câu hỏi của Lục Cảnh, mà lại nói một câu nghe không hề liên quan, "Kỷ tiên sinh sở dĩ b·ị b·ắ·t, sai lầm lớn nhất là đ·á·n·h giá thấp Quách t·h·iếu giám."
Nghe vậy Lục Cảnh thần sắc hơi biến, "Ngươi muốn nói Quách t·h·iếu giám có thể đã tính đến những kỳ vật kia sẽ đến kinh thành cứu người?"
"Không phải có thể, mà là chắc chắn." q·u·ỳ nói, "Theo ta hiểu rõ về Quách t·h·iếu giám, hắn đã chuẩn bị sẵn, nhân cơ hội này một lưới hốt gọn những kỳ vật đó."
Dù sao hiện tại bí lực đang suy yếu, lực lượng của ti t·h·i·ê·n giám cũng theo đó suy yếu, cứ thêm một ngày, những người tu hành sẽ yếu đi một phần, nhưng kỳ vật thì không bị ảnh hưởng, nếu hai bên nhất định phải giao chiến, Quách t·h·iếu giám chắc chắn sẽ muốn ra tay ngay.
"Nhân lúc những kỳ vật đó mất người dẫn đầu, lại vội vàng từ các nơi đi đến kinh thành, đi vào địa bàn của ti t·h·i·ê·n giám, kết cục của bọn chúng cơ hồ là đã định trước."
Không ngoài dự đoán, Quách t·h·iếu giám đã rải đầy nhãn tuyến ti t·h·i·ê·n giám khắp kinh thành, nhất định phải có người thu hút sự chú ý của bọn họ."
"Vậy. . . Ngươi muốn tự mình ra mặt sao?" Lục Cảnh giật mình.
Việc bọn họ định làm đêm nay, rõ ràng là đi ngược lại kế hoạch của Quách Thủ Hoài.
Nhưng sở dĩ Lục Cảnh vẫn dám bất chấp nguy hiểm giúp Thái Vô Dạng, ngoài chuyện bọn họ đưa ra quá nhiều điều kiện có lợi ra, quan trọng nhất là việc hắn làm vẫn xuất phát từ góc độ cứu vớt trăm vạn bách tính ở kinh sư.
Cho dù cuối cùng bị Quách Thủ Hoài biết có bất mãn, cũng nhiều nhất chỉ là cảnh cáo vài câu, cùng lắm là trừ chút bổng lộc.
Quách Thủ Hoài thậm chí cũng sẽ không nỡ giáng chức hắn, dù sao bây giờ ti t·h·i·ê·n giám đang rất thiếu người, Quách Thủ Hoài vẫn phải giữ lại hắn tiếp tục điều tra án.
Nhưng việc đưa kỳ vật về nhà là một chuyện, chủ động gây động tĩnh để chuyển hướng sự chú ý của ti t·h·i·ê·n giám lại là một chuyện khác, nếu như b·ị b·ắ·t, có vết xe đổ của Tô đề học, kết cục của q·u·ỳ sẽ ra sao thì không cần nói cũng biết.
Cho nên Lục Cảnh khuyên nhủ, "Ngươi đừng mạo hiểm như vậy, chuyện lần này là do những kỳ vật đó gây ra, nếu muốn chuyển hướng chú ý cũng nên là người của bọn chúng mới đúng."
"Bọn chúng không làm được." q·u·ỳ bình tĩnh nói, "Ta là g·i·á·m s·á·t ti t·h·i·ê·n giám, chỉ ta biết làm thế nào để thoát khỏi thiên la địa võng của ti t·h·i·ê·n giám, hơn nữa ta sẽ đủ cẩn t·h·ậ·n, sẽ không để lộ thân ph·ậ·n của mình."
"Nhưng bây giờ liều lĩnh như vậy có đáng không ?"
"Ta nói rồi, trong số những kỳ vật đó có một người ta nhất định phải cứu."
"Ngươi. . . Người yêu?" Lục Cảnh thăm dò.
"Là con gái của tỷ tỷ ta." q·u·ỳ nói, "Tỷ tỷ ta bị bán vào thanh lâu, năm đầu đã sinh một đứa con gái, ta cũng mới biết chuyện gần đây, ta phải thay tỷ tỷ chiếu cố tốt cho con bé."
"Vậy được."
Lục Cảnh nghe vậy cũng không nói gì nữa, đây là chuyện riêng của q·u·ỳ, người ngoài khó có thể xen vào.
"Ta sẽ cẩn t·h·ậ·n."
q·u·ỳ nói xong liền đi về một hướng khác, rất nhanh thân ảnh của nàng biến m·ấ·t trong bóng tối.
Lục Cảnh nhìn hướng nàng rời đi thở dài, một lát sau mới trấn tĩnh tinh thần trở lại, theo Ác Ác đi tới bên ngoài một sòng bạc.
Lục Cảnh ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn ánh vàng rực rỡ trên tấm biển —— Kim Câu sòng bạc.
Kinh sư có đến cả trăm sòng bạc lớn nhỏ, Lục Cảnh đương nhiên không thể biết hết được.
Hắn không có ấn tượng gì với sòng bạc Kim Câu này, nhưng khi đi vào Lục Cảnh nhanh chóng hiểu ra tại sao mình lại không có ấn tượng gì với nơi này.
Vì đây là một sòng bạc không quá lớn cũng không quá nhỏ, không quá cũ cũng không quá mới, khách khứa không quá nhiều cũng không quá ít.
Tóm lại, sòng bạc này từ trong ra ngoài đều toát lên hai chữ bình thường.
Ngay cả những tay chân coi cửa ra vào cũng là loại tay chân sòng bạc tiêu chuẩn, người thì cơ bắp đầy mình nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng thực tế võ công lại rất tầm thường, chân đi lảo đảo, căn bản không có nội lực gì.
Lục Cảnh liếc nhìn một vòng những người bên trong sòng bạc, rồi quay sang Tạ Lý Lý hỏi, "Thái Vô Dạng có nói với ngươi lần này thủ lĩnh tên gì không, tướng mạo ra sao, có năng lực gì?"
Hỏi xong thì hồi lâu không thấy ai t·r·ả lời.
Lục Cảnh quay đầu lại thì thấy Tạ Lý Lý đang trợn mắt nhìn hắn, t·h·iếu nữ nhắc nhở, "Miệng của ta đang ngậm đấy."
"Xem ra ngươi cũng không biết," Lục Cảnh khẽ gật đầu, "Biết là không trông cậy vào ngươi được rồi, vẫn là ta tự mình làm thôi."
"Đồ đáng ghét, đừng xem thường người, không có ta giúp, ta xem ngươi tìm được kỳ vật giấu trong sòng bạc kiểu gì." Tạ Lý Lý tức nghiến răng.
Ý định ban đầu của nàng là muốn Lục Cảnh xin lỗi, ai ngờ Lục Cảnh nghe vậy lại đi thẳng.
Lúc nãy Lục Cảnh đã nhìn một lượt, nhận ra người chủ trì trong sòng bạc này là ai, bây giờ Lục Cảnh đang tiến về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận