Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 122: Thế kỷ cười lạnh

Chương 122: Trò cười thế kỷ
Trong chớp mắt, bầu trời liền biến thành một mảng mờ mịt, khắp nơi là cát bụi tung bay. Gió lốc kinh khủng thậm chí thổi bay cả những tảng đá nhỏ. Người bình thường gặp phải bão cát như thế này, không cẩn thận sẽ bị đất cát bịt miệng mũi gây ngạt thở mà c·h·ết, hoặc bị cuồng phong thổi bay đi mất.
Nhưng đối với những cao thủ tuyệt đỉnh như Lục Cảnh và Yến Quân, việc nhịn thở nửa canh giờ không phải là chuyện gì to tát, và cả hai cũng đủ vững vàng. Điều Lục Cảnh thực sự lo lắng chính là những thứ khác bên trong bão cát. Bởi vì với hình thể của con ốc sên kia, rõ ràng nó sẽ không chỉ đơn thuần sợ hãi bão cát. Chắc chắn là trong bão cát có gì đó khiến nó cảm thấy bất an.
Cho nên Lục Cảnh và Yến Quân luôn cẩn thận đề phòng. Chỉ là đợi một lúc lâu mà chẳng có gì xảy ra, ngay khi Lục Cảnh nghi ngờ có phải mình lại đang sợ bóng sợ gió thì hắn đột nhiên cảm thấy đại trận mình bày xuống có động tĩnh.
Gần như ngay lúc đó, cây trúc được dùng làm trận nhãn của hắn cũng biến m·ấ·t không thấy tăm hơi.
Có người p·h·á ngự thú đại trận của hắn? Trong lòng Lục Cảnh kinh ngạc. Cây trúc kia hắn giấu rất kỹ, theo lý thuyết rất khó bị tìm thấy, nhưng thứ trong cát bụi kia không những đã lấy nó ra mà còn không tốn bao nhiêu thời gian.
Lục Cảnh quyết định nhanh chóng, bất chấp nguy cơ bị phục kích, lao về phía vị trí con ốc sên. Vừa mới bước vào phạm vi ngự thú đại trận cũ, dưới chân hắn liền bị thứ gì đó cuốn lấy. Lục Cảnh cúi đầu, thấy mình đang ở trong một vũng cát lún, thân thể không ngừng chìm xuống.
Thấy vậy, hắn lập tức gọi ra hai thanh phi k·i·ế·m, kéo mình ra khỏi nguy hiểm. Rõ ràng đã dễ dàng thoát khỏi cạm bẫy ch·ết người nhất đối với lữ khách trong sa mạc, nhưng Lục Cảnh không hề có vẻ vui mừng. Bởi vì hắn đã nhận ra vũng cát lún vừa rồi là do người khác thi triển pháp thuật.
Nói cách khác, kẻ đến lần này không phải là thứ gì khác mà là người tu hành. Mà bây giờ, trừ bọn họ ra, những người tu hành khác cơ bản đều bận rộn xử lý chuyện quỷ vật, người có thời gian, lại có ý định xuất hiện ở đây chỉ còn một người.
"Quách t·h·iếu giám, đã lâu không gặp." Khi giọng Lục Cảnh vừa dứt, cơn bão cát đột ngột xuất hiện cũng bắt đầu thu nhỏ lại, cho đến khi biến mất hoàn toàn. Khi tất cả bụi tan hết, Lục Cảnh thấy một người đàn ông cụt một tay, đứng cạnh con ốc sên, mỉm cười nhìn hắn.
"Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi." Dừng một chút, hắn nói thêm, "Hay đúng hơn là, hắn quả nhiên không có nhìn lầm ngươi."
Nghe câu này, Lục Cảnh không khỏi thấy tim mình chùng xuống. "Ngươi đang lợi dụng chúng ta giúp ngươi tìm viên hạt châu kia?"
"Nói như vậy thì không chuẩn xác lắm, là hắn lợi dụng ta trước." Người đàn ông cụt tay nói.
"Ai lợi dụng ngươi?"
"Chính là chủ nhân của thân xác này, Quách t·h·iếu giám của các ngươi." Có lẽ vì đã đạt được mục đích, người đàn ông cụt tay có vẻ hứng thú hơn hẳn, lời nói cũng trở nên nhiều hơn.
Hắn thậm chí còn chỉ vào vị trí trước mặt, ra hiệu cho Lục Cảnh ngồi xuống nghe, nhưng người kia vẫn thờ ơ. Người đàn ông cụt tay cũng không để ý, tiếp tục phấn khởi nói: "Ta biết trong lòng các ngươi nhất định có một thắc mắc, với mưu trí và cẩn trọng của Quách Thủ Hoài, tại sao trong bí cảnh lại bất cẩn để ta có cơ hội ra tay như vậy."
"Tại sao?" Lục Cảnh không hề ngồi xuống, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
"Bởi vì hắn cố ý." Người đàn ông cụt tay đưa ra một đáp án khiến Lục Cảnh và Yến Quân đều bất ngờ.
"Quách Thủ Hoài đã lục tung những cổ tịch trong ti t·h·i·ê·n giám, nhưng vẫn không tìm ra biện pháp đối phó ta, chẳng còn cách nào khác. Ai bảo ti t·h·i·ê·n giám của các ngươi còn quá non trẻ, chỉ mới hơn 1000 năm lịch sử. Ừm, so với những triều đại đoản mệnh của các ngươi thì đúng là sống đủ lâu đấy." "Đáng tiếc, trong mắt ta, các ngươi cũng không khác gì đám khỉ trong núi cả." Người đàn ông cụt tay ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nói chung, Quách Thủ Hoài bị chuyện này dày vò rất lâu, cho đến khi hắn gặp ta. Khác với những gì các ngươi tưởng tượng, kh·ố·n·g chế một người không phải chuyện dễ dàng, nhất là khi ngươi đang hòa vào mục tiêu, xem ký ức của đối phương thì đối phương cũng sẽ xem trộm một chút... bí mật của ngươi."
"Ngay cả ta cũng phải thừa nhận, Quách Thủ Hoài đúng là một người m·ư·u s·â·u, hắn chủ động để ta ký sinh một tia tâm thần, tức là ký sinh vào hồn phách của hắn, muốn dùng cách đó để tìm ra cách đối phó với ta, mà thứ này chính là tấm tinh đồ trong tay các ngươi."
"Muốn làm được điều đó không hề dễ dàng." Người đàn ông cụt tay cảm thán: "Đặc biệt là khi ta tưởng đã hoàn toàn khống chế được tinh thần của hắn, hắn vẫn có thể dựa vào một tia tàn niệm, dựa vào manh mối từ chỗ ta để tìm được tấm tinh đồ, hơn nữa còn giấu diếm ta rồi đưa tấm tinh đồ này cho ngươi, đúng là tài trí trác tuyệt."
Lục Cảnh nghe vậy cũng có chút cạn lời. Thật sự là hắn không ngờ Quách Thủ Hoài lại dám đánh cược lớn đến vậy, vì một hy vọng mơ hồ mà chẳng những đặt cược bản thân, còn đặt cược cả ti t·h·i·ê·n giám. Tuy rằng nói theo kết quả thì hắn đã đạt được thứ mình muốn, nhưng cái giá phải trả quả thật quá t·h·ê th·ả·m. Hơn nữa hiện giờ, con ốc sên kia cũng đã rơi vào tay người đàn ông cụt tay.
"Đáng tiếc hắn giấu được nhất thời, không giấu được cả đời, đợi ta thôn phệ hoàn toàn thần trí của hắn thì Quách Thủ Hoài sẽ không còn bí mật gì với ta nữa. Cho nên lúc ở bí cảnh, ta đã biết chuyện về tinh đồ, nên mới nhân cơ hội đó." Người đàn ông cụt tay tiếp tục nói, "Nói đến đây ta cũng phải cảm ơn các ngươi, từ lâu ta đã rất muốn tìm thấy viên hạt châu này rồi."
"Ngươi mừng hơi sớm rồi đó." Yến Quân lúc này cũng chỉ vào con ốc sên khổng lồ mà nói: "Nó đã rụt vào trong vỏ rồi, chúng ta không lấy được hạt châu kia nhưng ngươi muốn lấy ra cũng không dễ đâu."
Vẻ mặt của người đàn ông cụt tay bỗng trở nên rất đặc sắc. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được, ôm bụng cười lớn. "Có gì đáng cười?" Lục Cảnh cau mày.
"Các ngươi biết con ốc sên này tên là gì không?"
"Tên gì?"
"Hạt châu." Người đàn ông cụt tay vui vẻ nói: "Nói đến đây là tên chủ nhân ta đặt cho nó."
"..." Đây coi như cái gì, trò cười của thế kỷ à? Lục Cảnh thật sự không nghĩ tới, thứ mình muốn tìm ở ngay trước mắt, vậy mà hắn lại không nhận ra. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, phải là người nhàm chán cỡ nào mới gọi một con ốc sên là Hạt Châu.
"Các ngươi cũng đừng quá buồn, Hạt Châu vốn là đồ của chủ ta, giờ cũng coi như là vật quy về chủ cũ thôi." Người đàn ông cụt tay đưa tay ra, gõ gõ vào x·á·c con ốc sên.
"Ta còn một câu hỏi cuối cùng."
"Hôm nay ta đang vui, hỏi đi."
"Sao ngươi tìm được chúng ta?" Lục Cảnh hỏi: "Nơi này là sa mạc, mà chúng ta đã đi hơn hai tháng rồi."
"Còn nhớ tên 'tảng đá dẫn đường' trong đội của các ngươi chứ?" Người đàn ông cụt tay nhếch mép nói.
"Hắn là người của ngươi?"
"Không phải, nhưng ta biết hắn gặp rắc rối, ta đã hứa giúp hắn giải quyết rắc rối, hắn không chỉ đưa ta 1000 lượng bạc, mà còn mang theo một món đồ chơi nhỏ ta đưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận