Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 157: Tuyền Cơ

Chương 157: Tuyền Cơ, thiếu nữ áo lục thời gian tu luyện không hề dài, bất quá cũng chỉ một chén trà mà thôi. Nhưng trong một chén trà thời gian ngắn ngủi này, độc xà đã tấn công vào gần tâm mạch nàng không dưới mấy chục lần, chỉ là cuối cùng đều bị lục cảnh chân khí cản lại. Nói cách khác, nếu không có Lục Cảnh bảo vệ, nàng đã chết đến mấy chục lần rồi. Chả trách trước kia nàng nói không ai giúp, môn võ công này căn bản không luyện được.
Nhưng ngược lại, tiến bộ của nàng lại rất đáng kinh ngạc, người bình thường luyện một lát như vậy thậm chí không cảm nhận được tu vi tăng lên, nhưng Lục Cảnh lại rõ ràng nhận thấy được chân khí trong kinh mạch của thiếu nữ áo lục sau khi nuốt độc xà mạnh hơn gần bảy phần so với trước. Tốc độ tăng trưởng này có thể nói kinh thiên động địa, cứ như vậy luyện tiếp, thiếu nữ áo lục bước vào tam lưu cảnh giới e rằng không cần đến một tháng.
Nhưng sau khi thiếu nữ áo lục thu công, nàng nói với Lục Cảnh rằng thời gian tu luyện lần tiếp theo là sau 5 ngày, nàng cần 5 ngày để tiêu hóa hết độc xà trong người. Đồng thời, trong khoảng thời gian này, nàng cũng sẽ bắt đầu luyện độc dược cho Lục Cảnh. Đến lần sau hai người gặp lại, Lục Cảnh có lẽ sẽ có được 300 viên độc dược kia.
Lục Cảnh tất nhiên không có ý kiến gì, hẹn xong thời gian gặp mặt, rồi để lại một ngân phiếu 2000 lượng dùng để mua vật liệu cần thiết luyện độc, sau đó rời khỏi Kính Hồ Cốc. Hai người từ đầu đến cuối không hề hỏi tên nhau, như những đôi nam nữ trẻ tuổi tình cờ gặp gỡ trong quán rượu đêm khuya, một đêm vuốt ve an ủi nhau rồi ai về nhà nấy.
Nhưng Lục Cảnh trong lòng vẫn có chút áy náy, vì chuyện hắn nói ta bị trúng độc để giải thích chỉ có thể qua mặt được thiếu nữ áo lục đã nhiều năm không ra khỏi Kính Hồ Cốc như một tờ giấy trắng. Nếu là một người bình thường, có lẽ đã sớm nhận ra kẻ thù hắn nói chính là bản thân hắn, dù sao danh tiếng của hắn gần đây đã vang dội khắp nơi, không ai không biết.
Thôi, giấu được bao lâu thì giấu vậy. Lục Cảnh gãi đầu, dù sao hắn cũng không nói dối, luôn luôn ăn ngay nói thật, coi như thật có một ngày thiếu nữ áo lục biết rõ chân tướng, nàng cũng không thể làm gì được hắn.
Trở lại học điền bàn giao với Ngô Hàn, Lục Cảnh thấy ánh mắt van xin của Ngô Hàn phía sau liền chậm rãi lắc đầu. Ngô Hàn thấy thế ngược lại an ủi, "Không sao, đây mới ngày đầu, đừng gấp, trong Kính Hồ Cốc nhiều kỳ nhân dị sĩ, luôn có cách."
Lục Cảnh hiện tại cũng học khôn rồi, không còn phản bác trước mặt, khẽ gật đầu xem như chấp nhận an ủi của Ngô Hàn, sau đó vui vẻ rời đi. Vốn tưởng công việc đầy nguy hiểm, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ. Tuy không tìm được vật thay thế cho Trụy Nhập Phàm Trần, nhưng dù sao, tìm được hậu nhân Vạn Độc Cốc cũng xem như một thu hoạch lớn. Dù cho Vạn Độc Quy Tông của thiếu nữ áo lục nhìn không đáng tin cho lắm, nhưng Lục Cảnh ít nhất cũng có thể lấy thêm ba loại độc dược mới từ nàng, tiếp theo phải xem hiệu quả thế nào.
Thấy trời sắp đứng trưa, Lục Cảnh dứt khoát không về chỗ ở mà đi thẳng tới thư viện ăn chút gì, sau đó rẽ đến tàng thư lâu. Kết quả từ xa đã thấy một người đàn ông ria mép đứng trên cầu đá trước tẩy mặc đường, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trời, vẻ mặt ủ rũ.
Lục Cảnh đi đến bên cạnh, cũng học theo hắn ngẩng đầu lên, nhưng ngoài mấy đám mây ra thì chẳng thấy gì, liền mở miệng hỏi, "Sao thế, tối qua ngủ bị trẹo cổ à?"
Người đàn ông ria mép có lẽ đang xuất thần, nghe tiếng người bên cạnh thì giật mình một cái, quay đầu lại thấy là Lục Cảnh, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Nhưng ngay sau đó trong mắt lại hiện lên vẻ bối rối, nói, "Hôm nay tàng thư lâu đóng cửa một ngày, không mở cho người ngoài, cho nên ngươi tạm thời không vào trong sắp xếp sách vở được."
"À." Lục Cảnh khẽ gật đầu, cũng không để trong lòng. Dù sao chuyện Thủ Trúc kính cây trúc hắn đã giải quyết, học điền bên kia cũng bắt đầu giúp Ngô Hàn giao đồ ăn, tiến độ của hắn đã rất nhanh, cho nên tàng thư lâu chậm lại mấy ngày, thậm chí mười mấy ngày cũng không quan trọng. Lục Cảnh quay người, định trở về luyện công tiếp, nhưng đi chưa được mấy bước lại nghe tiếng của người ria mép sau lưng, "Chờ đã, chờ chút..."
Lục Cảnh dừng chân, "Còn có chuyện gì sao?"
Người ria mép không vội nói ngay, mà lén la lén lút liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, mới vẫy tay ra hiệu Lục Cảnh lại gần. Sau đó hạ giọng nói, "Sư đệ nhãn lực tốt, có thể giúp ta một việc được không."
"Giúp cái gì?"
"Giúp... giúp ta giấu người." Người ria mép có vẻ như lấy hết can đảm mới nói ra lời này.
"Giúp ngươi giấu người?" Lục Cảnh nghi hoặc, "Ngươi vừa nạp thiếp phòng, sợ phu nhân phát hiện à?"
"Sư đệ đừng trêu ta, Dư mỗ còn chưa lấy vợ." Người ria mép lúng túng nói.
"Vậy ngươi đang trốn ai?"
"Quách thiếu giám." Người ria mép có vẻ rất sợ cái tên này, nói xong vẫn không quên liếc ngang liếc dọc, sợ đối phương đột ngột xuất hiện trước mặt.
"Quách thiếu giám, ngươi..." Lục Cảnh chợt bừng tỉnh, nghĩ ra điều gì đó, buột miệng, "Ngươi muốn giấu chẳng lẽ là người trong sách?"
"Nhỏ giọng thôi." Người ria mép lúc này giật bắn mình, vội vàng che miệng Lục Cảnh, nhưng hắn chặn được miệng Lục Cảnh, lại không ngăn được ánh mắt kỳ quái của hắn. Người ria mép tự biết mình đuối lý, cười khổ nói, "Ta biết ta thân là Bí thư lang của tàng thư lâu, chức trách quan trọng nhất là bảo đảm các sách trong tàng thư lâu không bị con quỷ kia ảnh hưởng, xuất hiện thiếu sót, hơn nữa ta trước kia cũng đã nói với ngươi vậy, cho nên ta biết ngươi nghĩ ta thế nào rồi."
"Chuyện này đúng là ta có lỗi..." Người ria mép còn đang than ngắn thở dài, Lục Cảnh đã gạt tay hắn ra, hỏi, "Để ta đoán xem, là một phụ nữ?"
Người ria mép trước gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Là phụ nữ, nhưng quan hệ giữa chúng ta không phải như ngươi nghĩ, ta và Tuyền Cơ trong sạch, chỉ là bạn bè tri kỷ, ta đọc sách thì nàng pha trà, ta mệt mỏi thì nàng đánh đàn, ta..."
"Được rồi, sắp xếp câu chữ xong rồi nói tiếp, Quách thiếu giám khi nào đến?" Lục Cảnh hỏi.
"Ta không biết, đại khái nửa canh giờ trước ta nhận được tin báo của người đưa tin hắn gửi, nói chiều nay hắn sẽ đến tàng thư lâu tra sách, cho nên ta mới đóng cửa." Người ria mép vội vàng hấp tấp nói. Hắn hiển nhiên đã mất hết hồn vía, lúc này căn bản không biết nên làm gì.
"Nếu như bị Quách thiếu giám phát hiện Tuyền Cơ, ta mất việc ở tàng thư lâu không nói, mà e rằng Tuyền Cơ cũng sẽ bị hắn tát bay trở lại trong sách, con quỷ kia lựa chọn sách không theo quy tắc, mà trong tàng thư lâu này có đến mấy vạn sách, lần sau Tuyền Cơ ra được chắc đã là trăm năm sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận