Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 461: Sợ bóng sợ gió một trận

Chương 461: Sợ bóng sợ gió một trận
Lục Cảnh vừa di chuyển thân thể, vừa đưa tay thử bắt lấy roi. Nhưng bộ tiên pháp này của tiểu hầu gia hiển nhiên đã luyện đến cảnh giới đại thành, vô tung vô ảnh, điều khiển như cánh tay, hơn nữa luôn có thể công kích lúc bất ngờ, xuất hiện ở vị trí Lục Cảnh không thể ngờ tới.
Lục Cảnh vất vả lắm mới tìm được cơ hội, một phát tóm được thân roi. Nhưng khi nắm vào tay lại chỉ cảm thấy trơn tuột vô cùng, y như bắt được một con lươn, chỉ cần sơ ý một chút liền bị tiểu hầu gia rút roi về.
"Đây là tiên pháp gì?"
Lục Cảnh có chút kinh ngạc nói. Hắn cảm nhận được môn võ công này của tiểu hầu gia cho dù không phải tuyệt học thì cũng chẳng khác biệt là bao, nghĩ rằng trong giang hồ không thể nào vô danh được.
Nhưng tiểu hầu gia chỉ nói, "Tị thế người giấy, ngay cả tên của mình cũng không nhớ rõ, huống chi là một môn võ công."
Nói xong, nàng cũng không đợi Lục Cảnh trả lời, liền hít sâu một hơi nói tiếp, "Thăm dò đến đây là được rồi, tiếp theo ta sẽ tung tuyệt chiêu, chính ngươi cẩn thận."
Lục Cảnh nghe vậy sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn nhìn xung quanh một chút, nhặt từ dưới đất một khúc cây gỗ, nắm trong tay, sau đó nói với tiểu hầu gia đối diện, "Ta chuẩn bị xong rồi."
Một khắc sau, chỉ thấy cổ tay tiểu hầu gia rung lên, roi da hổ liền đột ngột bắn ra nhanh như chớp!
Lần này tiểu hầu gia không nhắm vào lão ngư ông, cũng không phải dương đông kích tây, mà là thật sự nhắm vào Lục Cảnh. Chỉ từ tiếng gió rít mang theo lực kình trên roi thôi, Lục Cảnh cũng đã cảm nhận được lực đạo đáng sợ ẩn chứa bên trong.
Nhưng chuyện này còn chưa hết, sau khi roi bay ra, cổ tay tiểu hầu gia vẫn không ngừng run lên, thế là một luồng sức mạnh mới lại từ chuôi roi truyền đến đầu roi.
Cứ như sóng biển, một đợt sóng lại nối tiếp một đợt sóng. Tiểu hầu gia một hơi vung ra mười ba đợt sóng, mà chuyện thần kỳ hơn nữa là, mười ba đợt sóng này mỗi một đợt lại mạnh gấp bội đợt trước.
Và cuối cùng, mười ba luồng sức mạnh này lại thần kỳ hợp thành một thể ở khắc cuối cùng. Nếu dùng lời trong game mà nói thì một chiêu này của tiểu hầu gia là lợi dụng kỹ xảo cực hạn, sinh sôi đánh ra 13 lần bạo kích.
Dù cho nội công tu vi hiện tại của nàng vẫn chỉ là nhị lưu đỉnh phong, nhưng chỉ riêng một chiêu này mà nói thì cũng đã vượt qua tuyệt đại đa số cao thủ nhất lưu.
Trong không khí bộc phát ra một trận âm bạo khủng khiếp, thậm chí mang theo cả nước hồ một bên lên theo! Khi những hơi nước trong không khí tan hết, tiểu hầu gia ở một bên thở hồng hộc, bàn tay phải cầm roi của nàng lúc này còn đang run rẩy vì phát lực quá mạnh.
Nhưng sự chú ý của nàng không hề đặt ở đó, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh đối diện vẫn bình an vô sự, kinh ngạc nói, "Tứ Bình Bát Ổn?"
Lục Cảnh khẽ gật đầu.
"Ngươi thật sự luyện thành được môn võ công này rồi, thế nhưng theo lời tiên sinh Trúc Trượng thì công phu này ít nhất phải 10 năm mới có thể thi triển được sao? Mới có bao lâu đâu?"
"À, trước đây ta vì một quỷ vật mà đi vào trong thế giới sách, ở trong đó một thời gian rất dài, nhàn rỗi quá nên ta đã đem môn công phu này luyện tập chút ít." Lục Cảnh nói.
"Nói như vậy, chẳng phải là bây giờ trong giang hồ không còn ai có thể thắng được ngươi sao?"
Tiểu hầu gia thở dài, "Ngươi mới bao nhiêu tuổi, vẫn chưa đến hai mươi mà đã là võ lâm đệ nhất nhân, một mình ta xem ra không giữ được ngươi rồi."
Trong lòng Lục Cảnh vừa động, hắn cho rằng tiểu hầu gia sắp gọi người, không khỏi có chút lo lắng. Trong Kính Hồ cốc có không ít người giấy, hơn nữa đám người giấy này đa phần đều có tuyệt chiêu, mặc dù đánh một đối một không ai là đối thủ của Lục Cảnh, nhưng nếu bọn họ cùng nhau tiến lên thì cũng đủ làm Lục Cảnh một phen vất vả.
Hơn nữa mấu chốt là Lục Cảnh vì giúp Đông Môn Vi Lan luyện công, cần phải nhiều lần ra vào Kính Hồ cốc, hắn cũng không muốn triệt để trở mặt với đám người giấy ở đây.
So sánh với điều đó, lão ngư ông sau lưng hắn lại trở nên hưng phấn, thấy mình sắp thoát khỏi nguy khốn, hắn đã rục rịch muốn động, muốn sau khi Lục Cảnh thả người sẽ nói vài câu ba hoa.
Nhưng ngay sau đó, lại nghe tiểu hầu gia nói, "Cho nên, ta chỉ có thể thả ngươi đi."
Lão ngư ông đầu óc đầy dấu chấm hỏi, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề gì đó. Cùng chung nghi hoặc còn có Lục Cảnh, dù sao khi vừa mới gặp mặt, tiểu hầu gia đã thẳng thắn bày tỏ lập trường, nói mình có trách nhiệm, sẽ không ngồi yên không quản. Mà tiểu hầu gia khác với tên gia hỏa dẻo mồm dẻo miệng, luôn luôn là lời nói đi đôi với hành động, bằng không thì nàng cũng không được chọn làm tiểu hầu gia.
Tựa hồ thấy Lục Cảnh khó hiểu, tiểu hầu gia chủ động giải thích, "Nhiệm kỳ mỗi đời tiểu hầu gia là bảy tháng, nửa đêm nay qua đi thì nhiệm kỳ của ta cũng hết, ta đã không còn là tiểu hầu gia, đương nhiên cũng không cần quản đến việc này nữa."
"Sở dĩ lúc nãy ngăn ngươi lại, chỉ thuần túy là do ta nhất thời ngứa tay, muốn vận động gân cốt một chút, tuyệt chiêu của ta cũng dùng rồi, không còn biện pháp bắt được ngươi, cho nên tiếp theo đương nhiên sẽ thả ngươi đi."
"Bất quá ngươi vẫn nên đi sớm về sớm thì hơn, nếu không đợi tân tiểu hầu gia đến phát hiện, e là lại sinh sóng gió."
"À đúng rồi, từ nay về sau ngươi cũng không cần gọi ta là tiểu hầu gia nữa, gọi ta là Bạch Nhai cư sĩ là được rồi, những người trong cốc trước giờ đều gọi ta như vậy."
Nói xong câu cuối, nàng cũng nhường đường.
Lão ngư ông triệt để trợn tròn mắt, cổ nghẹn đỏ, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lục Cảnh điểm á huyệt, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào không rõ nghĩa. Nhưng Bạch Nhai cư sĩ lại không nhìn hai người bọn họ nữa, mà khoanh tay đứng một bên, ngắm nhìn vầng trăng trên đầu.
Đến lúc này Lục Cảnh mới cuối cùng xác định, Bạch Nhai cư sĩ thực sự có ý định thả hắn đi. Thế là hắn hướng đối phương nói lời cảm ơn, liền xách lão ngư ông nhảy xuống hồ lớn phía trước.
Sau khi rời khỏi Huyền Không Quan Hồ, Lục Cảnh không hề dừng lại, một đường mang theo lão ngư ông đến cánh rừng phong kia. Đến khi vào trong rừng, hắn mới gỡ á huyệt cho lão ta.
Lão ngư ông đã sớm mồ hôi đầy đầu vì quá nóng vội, hắn vẫn cố gắng đến phút cuối cùng, một khi có thể nói được sẽ lập tức nói, "Lần này là thật, thật sự là thật, ta biết một thanh phi kiếm rơi xuống, có điều không phải ở trong thư viện, ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi."
Lục Cảnh nghe vậy cũng không có phản ứng gì, lão ngư ông nghiến răng, "Linh Châu khách gia thôn, dưới bia đá ở từ đường đầu thôn chôn một thanh kiếm, thanh kiếm kia chắc chắn là phi kiếm."
Hắn vừa nói vừa lén liếc nhìn Lục Cảnh, thấy vẻ mặt Lục Cảnh không hề thay đổi, chỉ có thể đổi giọng, "Được rồi, được rồi, ta không dám khẳng định, nhưng cũng có đến tám phần chắc chắn nó là phi kiếm, đây là manh mối duy nhất ta biết có liên quan đến phi kiếm, ngươi làm ơn thương xót thả ta đi."
Lục Cảnh lắc đầu, "Ngươi muốn sống trước thì hãy im miệng, nghe lời ta nói."
Lão ngư ông lúc này mới không lên tiếng nữa, trong lòng thấp thỏm nhìn về phía Lục Cảnh.
"Ta đã đồng ý với quỷ vật đó dùng ngươi đổi phi kiếm, nhất định sẽ phải dẫn ngươi đi, ngươi có nói gì cũng vô ích, hơn nữa chuyện này vốn là lỗi của ngươi trước, nói lời xin lỗi cũng là hợp tình hợp lý."
"Có thể ngươi không phải nói nó muốn giết ta sao?" Lão ngư ông vẻ mặt cầu xin.
"Miệng nó vốn hay thối tha, nhưng ta thấy tâm nó cũng không ác như vậy, à được thôi, ta cũng không đảm bảo được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cứ chạy về chỗ ta là được, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi thoát khốn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận