Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 77: 1 cái tiểu cố sự

"Hắn là ai?" Lục Cảnh hỏi Hạ Hòe đang ngẩn người bên cạnh. "Hắn... hắn trông rất giống đệ đệ ta." Hạ Hòe nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài bên giếng lẩm bẩm nói. "Ngươi còn có đệ đệ sao?" "Đúng, nhưng mà chưa tới bảy tuổi đã c·hết yểu," Hạ Hòe nói, "Ngày đó, nó chơi đùa bên giếng, liền... giống như bây giờ, kết quả mẹ nó đi vệ sinh, mà nó thừa dịp lúc đó tự mình bò lên trên thành giếng." Lúc hai người đang nói chuyện, tiểu nam hài kia dường như muốn nhìn rõ vật gì trong giếng, lại duỗi đầu về phía trước, nửa người đều nhô ra. Ngay sau đó chân hắn chợt trượt đi, cả người không khống chế được rơi xuống giếng. Mắt thấy thảm kịch sắp xảy ra, nhưng ngay sau đó một cánh tay ngọc nhỏ dài đã bắt lấy mắt cá chân hắn, nhấc hắn lên từ miệng giếng! Tiểu nam hài chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, hai chân đã trở lại mặt đất. "Đa tạ tỷ tỷ đã cứu." Tiểu nam hài nháy mắt với Hạ Hòe, cười khanh khách nói. Còn người sau khi nghe tiếng tỷ tỷ, thân thể không khỏi run lên. Chờ nàng hồi phục tinh thần thì đứa bé đã chạy đi đâu không biết. Lúc này, một thôn phụ tìm đến hai người đang đi dạo trong thôn, mở miệng nói, "Hạ công tử, Lục cô nương, tiệc tối sắp bắt đầu, thôn trưởng mời hai vị khách quý vào chỗ." "Biết rồi, chúng ta đi ngay đây." Lục Cảnh gật đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này mặt trời đã ngả về tây, chân trời rực rỡ ánh hồng hà. Tiếp đó hắn có chút lo lắng liếc nhìn Hạ Hòe. Thiếu nữ từ lúc nhìn thấy đứa bé giống đệ đệ đã c·hết yểu của mình thì tinh thần đã có chút hoảng hốt. Mà sau khi cứu người một cách hoàn mỹ thì sắc mặt nàng lại càng thêm phức tạp. Khi đi theo thôn phụ đến dự tiệc, nàng một mực cúi đầu, không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì. ... Ba người rất nhanh đã đến bãi đất trống trong thôn. Nơi này đã bày biện xong bàn, dân làng cũng đều nhao nhao ngồi xuống, thừa dịp lúc chưa lên món ăn thì nói chuyện phiếm, nhìn khá náo nhiệt và hòa thuận. Thấy Lục Cảnh và Hạ Hòe đến, mọi người cùng nhau đứng dậy đón. Lục Cảnh và Hạ Hòe vội vàng đáp lễ, sau khi hai người ngồi xuống không lâu, một ông lão râu tóc bạc phơ, mặt mày hiền hậu, chống một cây gậy đào được hai người trẻ tuổi dìu, bước đến trước bàn chủ. Ông ta trông đã lớn tuổi, nhưng sắc mặt vẫn rất hồng hào, lưng eo không còng lắm. Thậm chí khi ra trước làm chứng còn tránh khỏi đôi tay đang dìu mình, sau đó cười nói, "Có khách mới từ xa tới, thật là vui mừng." "Không dám nhận, chúng ta chỉ là người lạc đường vô tình đến đây, ngày mai sẽ rời đi, sao dám làm phiền các vị." Lục Cảnh trả lời. "Người đến là khách, cần gì chấp nhất đến từ đâu, ngày nào sẽ về, ít nhất tối nay hãy cùng nhau nâng cốc vui vẻ." Vừa nói, ông lão râu tóc bạc đã giơ ly rượu trên bàn. Lục Cảnh và Hạ Hòe thấy vậy cũng chỉ đành nâng chén theo, nhưng cả hai chỉ làm dáng uống, môi không chạm vào ly rượu. Nhưng mũi Lục Cảnh vẫn ngửi thấy mùi rượu, chỉ thấy đặc biệt thơm nồng, Hạ Hòe lại khẽ kêu lên. "Sao vậy?" Lục Cảnh dùng mật thất truyền âm pháp hỏi. "Bí lực trong rượu này thuần khiết quá, nếu chúng ta có phương pháp tu luyện bí lực, uống hết chắc có thể tiết kiệm mười ngày công phu." Hạ Hòe thở dài. "Có thần kỳ vậy sao?" Lục Cảnh ngạc nhiên. Ông lão râu tóc bạc trắng ở bàn chủ tựa hồ đoán được hai người đang nghĩ gì, cười tủm tỉm giới thiệu, "Đây là bí mật của Vô Ưu thôn, người bình thường uống thì có thể cường thân kiện cốt, với người tu hành lại càng có ích, trước kia mấy người trẻ tuổi thư viện các ngươi tới, ai cũng thích uống, có người đã uống ba tháng liền trong làng ta." "Uống rượu nhiều như vậy, tốn bao nhiêu tiền?" "Không cần tiền," ông lão râu tóc bạc trắng nghe vậy lắc đầu liên tục, "Để khách phải bỏ tiền, đó không phải đạo đãi khách của Vô Ưu thôn ta, hơn nữa chút rượu cũng không đáng gì, chỉ cần khách nhân thích uống là có." "Còn có chuyện tốt thế này?" Lục Cảnh nhướng mày. Dân làng nghe câu này liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười ha ha đứng lên, nhưng trong tiếng cười không hề có ác ý, thuần túy chỉ như nghe một câu đùa. Ông lão râu tóc bạc trắng cũng cười đến lông mày nhăn nhúm, nhưng rất nhanh đã ngừng cười, kể một câu chuyện cũ, nói về một thanh niên tên Vương Nhị, sống ở sa mạc, thứ quý giá nhất trong sa mạc đương nhiên là nước. Thành phố Vương Nhị ở nước bị kiểm soát nghiêm ngặt, giống như đồ vật để mua bán, mọi người ra giếng công cộng trong thành múc nước đều phải trả tiền, mà khi hạn hán nghiêm trọng, một thùng nước thậm chí có giá ngang lượng bạc trắng. Kết quả sau này Vương Nhị rời quê, đi về hướng đông, đến một hồ lớn, nơi đó cũng có một thành phố, Vương Nhị vào thành thấy khát, tìm một gia đình mua nước, không ngờ đối phương lại vui vẻ cho ông một bát nước, không thu đồng nào. Sau đó còn nói trong thành có giếng nước, có thể thoải mái múc nước uống mà không cần tiền, Vương Nhị nghe vậy không khỏi thấy kỳ lạ. Kể xong câu chuyện nhỏ, ông lão râu tóc bạc trắng lại hỏi Lục Cảnh và Hạ Hòe, "Các ngươi hiểu chưa?" "Trưởng lão muốn nói, mỗi nơi môi trường khác nhau, nên thứ rất quý giá ở nơi này, ở nơi khác có lẽ không hiếm có, giống như loại mật nhưỡng ở thôn này vậy." Hạ Hòe nói. "Không sai, chính là đạo lý này," ông lão râu tóc bạc trắng nói, "Mật nhưỡng này vốn là nước uống hằng ngày của chúng ta, cho các ngươi uống thoải mái, chúng ta cũng không mất gì, nên các ngươi cứ yên tâm mà uống cho say." "Hơn nữa hai vị ở đây lâu như vậy chắc cũng cảm nhận được, nơi này khác với phía bên kia hang động... ngô, chính là những thứ các thư viện các ngươi gọi là bí lực thì rất đậm đặc, nên ủ được loại rượu ngon này cũng không có gì khó." "Rốt cuộc nơi này là địa phương nào, tiên cảnh hay ảo cảnh?" Hạ Hòe không nhịn được hỏi. Câu hỏi của nàng khiến dân làng cười to lần nữa. Ông lão râu tóc bạc trắng vuốt râu, mỉm cười nói, "Nơi này chính là nơi này thôi, là nơi chúng ta sinh sống bao đời, còn các vị từ bên kia tới muốn gọi nơi này là tiên cảnh hay ảo cảnh, đó là chuyện của các ngươi." Nói xong ông vỗ tay, "Khách chủ đều đến rồi, có thể lên món ăn, chốn rừng núi không có gì trân tu mỹ vị, chỉ có chút thịt rừng và lâm sản do chúng ta săn bắt được, mong hai vị khách nhân đừng ghét bỏ." Và theo lời ông vừa dứt, thịt và rượu cũng bắt đầu được bưng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận