Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 01: Hoa quế, nước mát, thanh trúc cái sọt

Chương 01: Hoa quế, nước mát, sọt trúc
Tháng bảy oi ả, cả thành ngào ngạt hương quế.
Trên sông Kim Minh, thuyền buồm cổ đậu san sát, nối đuôi nhau kéo dài vô tận. Hai bên bờ sông tửu lâu, quán trọ, lầu hát, cờ vải đón gió bay phấp phới. Các cô kỹ nữ xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, dựa lan can mời chào khách. Trong các câu lan, nhà ngói, đô vật, kể chuyện, hòa thượng giảng kinh, hát xướng, tung hứng... thay nhau biểu diễn, thu hút khách du lịch dừng chân.
Trên đường phố, xe ngựa tấp nập, người người nhộn nhịp. Các quán nhỏ bán đồ ăn vặt, đồ chơi, xem bói đều che ô xanh lớn, bày biện ghế băng. Người thì ra sức chào mời, người thì ngó nghiêng xung quanh...
Nhưng mà, náo nhiệt đó đều là của người khác, không liên quan gì đến Lục Cảnh.
Lục Cảnh vừa mới khiêng hàng ở bến tàu nửa ngày, cảm giác thân thể rã rời. Lúc này hắn đang ngồi dưới một gốc quế, nhìn chằm chằm vào quán nước mát không xa.
Cái gọi là nước mát chính là đồ uống, công thức pha chế không hoàn toàn giống nhau. Nhưng về cơ bản, đều dùng thảo dược, trái cây và hoa tươi các loại nguyên liệu, pha theo một tỉ lệ nhất định mà nấu thành. Hương vị thì có chút giống loại trà Vương lão cát mà Lục Cảnh mua ở cửa hàng giảm giá trước đây. Uống không quá ngon, nhưng lúc ăn lẩu hoặc vừa vận động xong mà có một chai thì thật dễ chịu.
Chỉ là Lục Cảnh không ngờ tới, mình lại có ngày rơi vào cảnh thèm thuồng ngay cả trà Vương lão cát, điều này thậm chí khiến hắn có lúc nhớ lại nỗi kinh hoàng bị gấu mèo nhỏ chi phối khi còn học tiểu học.
Và giống như gói gấu mèo nhỏ một đồng một gói, một ly nước mát trước mắt cũng chỉ hai văn tiền.
Cái giá này đúng là không đắt, vì thế quán nước mát buôn bán rất thịnh vượng. Từ sáng sớm đã có không ít người vây quanh, nhưng Lục Cảnh vẫn không nỡ chi hai đồng tiền này.
Tính ra từ lúc Lục Cảnh xuyên qua đến nay đã được 6 tháng, nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ vị trí thế giới hiện tại của mình. Hắn chỉ biết đó là một triều đại mới lạ, chưa từng xuất hiện trong sử sách, quốc hiệu là Trần, nhưng không phải nhà Trần thời Nam Bắc triều, mà dường như có chút gần với nhà Tống trong lịch sử.
Giá nào cũng vậy? Lục Cảnh không quan trọng lắm, dù sao với kiến thức lịch sử gà mờ của hắn, đi đâu cũng thế thôi.
Hơn nữa hắn cũng không phải kiểu người thích luồn cúi, thích giao du, kết bạn. Trước đây ở công ty, hắn chỉ biết cắm đầu làm việc, tan ca là về nhà chơi game, xem phim. Rất ít khi nào a dua, nịnh hót lãnh đạo hoặc thường xuyên xã giao như mấy đồng nghiệp khác. Vì vậy nếu thực sự xuyên việt đến một triều đại nổi tiếng, hắn cũng chẳng thể hô phong hoán vũ, chiêu mộ anh hùng hào kiệt thiên hạ, có lẽ quá sức để ôm cái đùi nào ra hồn.
Bất quá, thế gian có hàng ngàn vạn người, ai cũng có cách sống riêng.
Lục Cảnh luyến tiếc rời mắt khỏi quán nước mát, nhìn vào chiếc thẻ bài bên hông.
Đáng tiếc, đây không phải thứ có thể đưa người xuyên không hoặc là một loại vật thần kỳ tự mang hệ thống.
Thực tế thì mỗi thành viên của bang Thanh Trúc đều có một chiếc thẻ bài như vậy. Mặt trước khắc tên của họ, mặt sau là ấn lửa của bang Thanh Trúc, xem như giấy chứng nhận thân phận của người trong bang.
Mà có thứ này, người đó có thể... khiêng đồ dỡ hàng cho các thuyền buôn qua lại ở bến tàu Ổ Giang thành.
Đúng vậy, bản chất của bang Thanh Trúc chính là một đội khuân vác, mà cũng gọi là đội phu. Các thành viên phần lớn là phu khuân vác trong thành. Họ kiếm sống nhờ vào 13 bến tàu trong thành. Mà Ổ Giang thành là nơi giao nhau giữa sông Ổ và đại vận hà, là đầu mối giao thông đường thủy trọng yếu ở phương Nam, một thị trấn giao thương đường thủy nhộn nhịp. Thuyền bè trên sông đi lại như mắc cửi, nhu cầu khuân vác cũng rất lớn.
Người càng nhiều thì càng dễ tụ tập thành bang phái. Bởi vì nhiều phu khuân vác dùng sọt để gánh hàng, sọt thường làm bằng trúc nên mới có tên là bang Thanh Trúc.
Trước đó Lục Cảnh đã suýt bị cái tên có chút tao nhã này đánh lừa. Hắn còn tưởng rằng trong bang toàn những văn nhân nhã khách yêu thích trồng trọt. Cho đến khi nhìn thấy sọt được phát, hắn mới hiểu ra họ làm gì. Dù đã biết chân tướng, Lục Cảnh vẫn do dự gần nửa ngày, cuối cùng quyết định gia nhập bang Thanh Trúc.
Không còn cách nào khác, dù trước khi xuyên qua, hắn là nhân viên kỹ thuật cốt cán của công ty, cũng có chút tiếng tăm trong ngành. Nhưng nghề nghiệp của hắn ở cổ đại chẳng có tác dụng gì. Thêm vào đó, hắn lại là người mới đến. Tuy triều Trần cũng dùng tiếng Hán, nhưng mỗi nơi một giọng, Lục Cảnh nghe cũng mơ hồ. Chỉ có phu khuân vác là loại nghề thuần dựa vào sức cánh tay kiếm cơm là chịu nhận hắn.
Chỉ là công việc này cũng thật vất vả. Sáng sớm đi tối mịt mới về không nói, tiền kiếm lại ít. Lục Cảnh nghe người hầu trà bên cạnh nói chuyện phiếm. Người ta một ngày có thể kiếm được gần trăm đồng, công việc thì nhàn hạ, chỉ cần đốt trà tiếp khách, tiện tay quét dọn chút vệ sinh, còn có thể nghe những chuyện lạ kỳ của các thương nhân du lịch từ khắp nơi, tăng thêm kiến thức.
Trái lại, Lục Cảnh làm phu khuân vác ở bến tàu, một ngày chỉ kiếm được khoảng 40-50 văn tiền. Mỗi kiện hàng đều phải vai vắt tay khiêng. Bởi vì là tính theo sản phẩm, khuân bao nhiêu kiện thì nhận được tương ứng số lượng ký trù. Cuối cùng, dựa vào ký trù đó để kết toán tiền lương. Cho dù muốn mò cua bắt ốc cũng không thể được.
Nhưng mà Lục Cảnh vẫn cắn răng kiên trì, đã vậy mà làm liền 6 tháng.
Trong khoảng thời gian này, hắn tìm cách rèn luyện khả năng nghe nói, cuối cùng vượt qua được rào cản ngôn ngữ, thoát khỏi tình trạng lúng túng như người câm, có thể giao tiếp bình thường. Có điều, Lục Cảnh vẫn không rời khỏi bang Thanh Trúc.
Không phải bang Thanh Trúc không muốn thả người, nghề này vốn dĩ có tính luân chuyển cao. Phu khuân vác tích lũy đủ tiền, không chịu được khổ nữa hoặc có tuổi không làm được nữa là chuyện rất bình thường. Trừ một số thành viên quan trọng, bang Thanh Trúc luôn thi hành nguyên tắc mở rộng ra vào. Nó giống như một tổ chức môi giới lao động, thu một phần phí chuyên chở của phu khuân vác để duy trì hoạt động.
Đây cũng là lý do mà Lục Cảnh, một người tay trắng, nói chuyện còn lắp bắp có thể gia nhập bang Thanh Trúc. Nhưng đây lại không phải lý do Lục Cảnh vẫn ở lại nơi rõ ràng không có tiền đồ này, mà lại ở lì làm một mạch nửa năm.
Lục Cảnh cho đến giờ chưa hề rời đi là bởi vì: Trong bang Thanh Trúc có người biết võ công!
Hơn nữa không phải kiểu võ công chỉ có thể điểm đến là dừng truyền thống như Mã sư phụ, mà là võ công thực sự, giống như miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.
Ngày đầu tiên gia nhập bang, Lục Cảnh đã may mắn được xem một màn kịch hay. Bang chủ bang Thanh Trúc dẫn người ra bến tàu nghênh đón người của bang Tào. Nghe nói là để bàn về chuyện tăng phí chuyên chở. Không ngờ, người quản sự bang Tào không dùng bất kỳ công cụ gì, mà trực tiếp nhảy lên bờ.
Phải biết thuyền chở hàng của hắn lúc đó còn chưa hoàn toàn cập bến, cách bờ khoảng hai trượng. Kết quả, người quản sự kia chỉ cần nhún mũi chân một cái trên đầu thuyền, rồi nhẹ nhàng đáp xuống như chim yến sải cánh. Những thành viên bang Thanh Trúc trên bến tàu đều biến sắc mặt.
Cũng may, bang chủ Thanh Trúc mới nhậm chức đã kịp thời ra tay. Hít một hơi thật sâu, bước nửa bước về phía trước, giả bộ ra nghênh đón. Nơi tảng đá xanh hắn đứng lúc nãy liền để lại một vết chân rất nhạt.
Người quản sự của bang Tào nhìn vết chân trên đất thì cũng thu lại nụ cười trên mặt, chắp tay khen ngợi: “Giải bang chủ thật tuấn công phu nội gia”.
“Đâu có, Lâm quản sự khinh thân công phu mới thật là khiến chúng ta mở mang tầm mắt.” Giải bang chủ vội đáp lại, ngữ khí không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Nghe nói quý bang đã đặt tiệc ở Củng Lâu. Vừa lúc lão hủ cũng đang đói bụng. Đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Người quản sự của bang Tào trước đó đã nhận được lời mời nhưng vẫn không tỏ thái độ. Đến lúc này lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Nghe thấy câu này, mọi người của bang Thanh Trúc đều thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt, cùng nhau vây quanh người quản sự kia của bang Tào đi về hướng Củng Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận