Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 22: Tốt vấn đề

Chương 22: Câu hỏi hay Lục Cảnh hiện tại thuần túy là còn nước còn tát, dùng chân khí để làm một lần nếm thử cuối cùng. Nhưng cụ thể sẽ có hậu quả gì thì hắn cũng không nắm chắc được, dù sao nhìn bộ dạng A Vưu Bố hiện tại, hẳn là cũng không có khả năng nào xấu hơn được nữa.
Theo chân khí tại hai mạch nhâm đốc từ từ hoàn thành một vòng tuần hoàn, ánh mắt hộ tịch quan mặc dù vẫn còn ngây dại, nhưng những nếp nhăn trên mặt dường như giãn ra một chút.
Lục Cảnh thấy thế, lại tiếp tục, lại đem chân khí đưa vào trong mười hai chính kinh của ông ta, cẩn thận từng chút một tuần hoàn qua lại trong kinh mạch của ông ta.
Không biết có phải do đặc tính ôn hòa bình thản của Tiểu Kim Cương Kình phát huy tác dụng lần nữa hay không, mà sắc mặt A Vưu Bố cũng bắt đầu dần dần hồng nhuận lên.
Điểm này Na Đạt đứng bên cạnh nhìn vô cùng rõ ràng, không khỏi trong lòng cũng thầm hô kinh ngạc.
Đây chính là khí công huyền diệu của phương đông sao?
Rõ ràng Lục Cảnh không dùng bất kỳ dược thạch nào, cũng không xoa bóp hay dùng thủ đoạn gì để trị liệu cho A Vưu Bố, mà chỉ đặt một bàn tay lên người A Vưu Bố thôi.
Vậy mà tình trạng sức khỏe của người này lại có thể lập tức cải thiện, chuyện này có lẽ có thể được gọi là vu thuật.
Bất quá loại thủ đoạn nghịch thiên như vậy, chắc hẳn người sử dụng cũng sẽ hao tổn không ít.
Na Đạt thầm nghĩ, rồi lại đau lòng nhìn Lục Cảnh, kết quả phát hiện trên đầu hắn ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.
Trên thực tế, Lục Cảnh hiện tại chủ yếu là đang khống chế lượng chân khí đưa vào và tốc độ di chuyển của nó trong kinh mạch, lo lắng không cẩn thận lại làm lão đầu bị sao.
Còn về hao tổn... Chút nội lực này đối với hắn hoàn toàn có thể bỏ qua không tính, không bằng tốc độ tạo ra nội lực trong hai mạch nhâm đốc.
Bất quá Lục Cảnh lúc này cũng chú ý đến sự biến đổi của hộ tịch quan, nhất là nhìn thấy trong đôi mắt già nua vẩn đục của A Vưu Bố, ẩn ẩn bắt đầu lóe lên vẻ thanh minh.
Thế là Lục Cảnh cũng hơi tăng nhanh một chút tốc độ vận chuyển nội lực.
Một lát sau, rốt cục cũng nhìn thấy hộ tịch quan hé miệng.
Bằng một giọng nói run rẩy, từ trong cổ họng gian nan thốt ra một từ ngữ có chút mơ hồ không rõ.
"Hắn đang nói gì?" Lục Cảnh hỏi Na Đạt.
Nữ chưởng quỹ có chút do dự, cho đến khi hộ tịch quan lại kêu lên một lần nữa, nàng mới cuối cùng nghe rõ lời của lão nhân.
"Ông ta đang gọi tên vợ."
"Vợ của ông ta sao?" Thần sắc Lục Cảnh khẽ động, nói: "Hỏi thử ông ta vì sao phải gọi tên vợ."
Thế là sau đó Na Đạt đem câu hỏi này phiên dịch cho A Vưu Bố, mà lần này chỉ thấy hộ tịch quan gồng cổ, mặt đỏ lên, mạch máu dưới da nổi lên, dường như dùng hết sức lực toàn thân lại phun ra một chữ.
Sau đó liền ho kịch liệt, đồng thời thân thể cũng run không ngừng, còn giơ một tay lên, chỉ về phía cửa phòng.
Lục Cảnh hỏi Na Đạt đang một mặt lúng túng: "Lần này ông ta lại nói gì?"
"Ông ta nói... Cút."
Lục Cảnh nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói: "Ngươi nói với ông ta, chỉ cần ông ta có thể trả lời chúng ta một câu hỏi, chúng ta liền lập tức cút ra khỏi nhà ông ta."
Kết quả lần này A Vưu Bố lại không phản ứng Na Đạt, chỉ một mực ra sức kêu tên vợ mình.
Mà rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra, vợ của hộ tịch quan từ bên ngoài vội vàng xông vào, ôm chặt lấy người đàn ông của mình.
Thần sắc kích động A Vưu Bố dưới sự trấn an liên tục của nàng thì dần dần bình tĩnh lại, đồng thời trong lòng ngực vợ còn rơi nước mắt.
Vợ của hộ tịch quan cũng khóc theo, nhưng rất nhanh nàng liền lau nước mắt, lau đi khóe mắt, nói với Lục Cảnh và Na Đạt: "Cảm ơn hai vị đã đến nhà ta làm khách, nhưng bây giờ các ngươi cũng nên rời đi rồi."
Tuy so với chồng nàng thì cách nói của nàng uyển chuyển hơn một chút, nhưng bản chất vẫn là muốn Lục Cảnh và Na Đạt cút khỏi căn phòng này.
Na Đạt nhìn về phía Lục Cảnh, chỉ thấy hắn đã thu tay về sau lưng A Vưu Bố.
Đứng lên, đồng thời nói với Na Đạt: "Cô nói với nàng một tiếng, chồng nàng khôi phục chỉ là tạm thời, sau này vẫn nên cố gắng tránh tâm tình dao động, áp lực trong đầu tăng cao, nếu không tình huống có thể sẽ trở nên nghiêm trọng hơn."
Nữ chưởng quỹ mặc dù không rõ nửa câu sau rốt cuộc là có ý gì, nhưng vẫn thật thà đem lời Lục Cảnh phiên dịch cho hai vợ chồng hộ tịch quan.
Sau đó hai người liền rời khỏi nơi ở của A Vưu Bố.
Sau khi ra cửa, Na Đạt dường như còn có chút không cam tâm, bước nhanh đuổi kịp Lục Cảnh phía trước, lại mở miệng nói: "Chúng ta thật sự cứ như vậy mà đi sao? Nhìn dáng vẻ của A Vưu Bố, tôi dám khẳng định ông ta đã nghe qua cái họ đó. Tôi chỉ không rõ tại sao ông ta không chịu nói cho chúng ta biết, rõ ràng bây giờ chúng ta đang cứu vớt Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn, cũng là đang cứu vớt ông ta và người nhà."
"Chính cô cũng nói, coi như ông ta biết gì đó, ngay cả bản thân mình và người nhà, thậm chí tính mạng của mọi người trong thành ông ta cũng không quan tâm, cô dự định làm sao để ông ta mở miệng?" Lục Cảnh hỏi ngược lại.
Na Đạt không khỏi im lặng.
Một lát sau nàng mới lại nói: "Chuyện này sao có thể, A Vưu Bố làm hộ tịch quan hơn 40 năm, tình cảm của ông ta đối với tòa thành này và người dân trong thành sâu sắc hơn bất cứ ai, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Mã Lạp Tát Nhĩ Hãn hủy diệt... Tôi biết."
Nói đến đây, mắt Na Đạt lại sáng lên: "Vợ ông ta... Vợ ông ta nhất định có vấn đề, tôi nghe nói bọn họ thành hôn cũng chưa được 5 năm, hơn nữa còn cách nhau 30 tuổi, tám phần là vợ của ông ta vì tài sản mới gả cho ông ta, nói không chừng A Vưu Bố gặp vấn đề về sức khỏe cũng là do vợ của ông ta giở trò quỷ."
"Người phụ nữ kia trong lúc chúng ta và A Vưu Bố nói chuyện thì luôn đứng ngoài cửa, có lẽ A Vưu Bố gọi tên bà ta cũng không phải là để bà ta đi vào, mà là muốn nói cho chúng ta vợ ông ta có vấn đề, còn câu cút cuối cùng, cũng không phải là nói với chúng ta."
Lục Cảnh nghe vậy cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu lại nói với Na Đạt: "Ta đã kiểm tra toàn bộ kinh mạch của A Vưu Bố, ông ta đích thực là bị xuất huyết não... À, chính là bị chảy máu trong đầu mà thành ra bộ dạng bây giờ, cho nên việc cô nói vợ ông ta hại ông ta, thứ lỗi ta không thể đồng ý."
"Về việc vợ ông ta đứng ngoài cửa, đây cũng là lẽ thường tình, dù sao chồng nàng lúc đó ở trong trạng thái gần như không phòng bị, nếu như chúng ta có lòng xấu xa, ông ta cũng không thể nào phản kháng, là vợ lo lắng cũng là bình thường."
"Mà phản ứng đầu tiên của A Vưu Bố sau khi tỉnh lại là gọi tên vợ, cũng đủ chứng minh ông ta rất tin tưởng vợ, cho nên câu cút cuối cùng... là cho ai thì không cần nói cũng biết."
Na Đạt nghe vậy không khỏi thất vọng: "Vậy A Vưu Bố tại sao lại không chịu giúp chúng ta, là vì bọn ngốc ưng phái người đến uy hiếp ông ta sao?"
"Câu hỏi hay đấy." Lục Cảnh nói, nhưng không trả lời mà chỉ vào một quán bán rượu nho không xa nói: "Chúng ta đến đó ngồi một chút đi."
"Ngươi muốn uống rượu sao?" Na Đạt thấy Lục Cảnh một mực mang theo trong người một bầu rượu, cũng tự nhiên cho rằng hắn là người thích rượu như mạng, thế là dừng một chút rồi nói.
"Kỳ thực trong cửa hàng của tôi cũng có rượu ngon, chắc chắn còn ngon hơn ở quán rượu này, nếu ngươi muốn uống hay là chúng ta trở về uống?"
"Không, cứ ở đây thôi, vừa uống rượu vừa có thể chờ người." Lục Cảnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận