Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 123: Thiền trượng bí mật

Chương 123: Bí mật thiền trượng
Theo lời Lục Cảnh vừa nói ra, không khí trong phòng phảng phất như đột ngột ngưng đọng lại. Mà Xi cũng giống như gặp phải một vấn đề nan giải, cau mày. May mà một lát sau, khi nàng lên tiếng lần nữa, cuối cùng không đề cập đến chuyện Lục Cảnh cùng nàng về sơn động ở, mà là hỏi, "Ngươi nói trước đây các ngươi muốn mượn Ngão thiết để đối phó với Thủ Trúc kính, những cây trúc kia?"
"Không sai." Lục Cảnh nhẹ nhàng thở ra.
Xi nói, "Nếu ngươi đã chứng minh việc dung hợp các vật liệu hữu dụng hơn là tinh luyện không ngừng, vậy kế hoạch luyện khí trước đây của ta cũng cần phải sửa đổi, Ngão thiết bên ta tạm thời không dùng đến, trước có thể cho các ngươi mượn."
"Đa tạ Xi tiền bối." Lục Cảnh vui vẻ nói.
"Chuyện nhỏ thôi," Xi khoát tay, "Còn lâu mới so được với việc ngươi đã chỉ ra cho ta một phương hướng quan trọng... Vậy đi, ta sẽ giúp ngươi chế tạo ba món đồ, ngươi cần binh khí sao?"
"À, ta mấy ngày trước vừa có được một thanh." Lục Cảnh chỉ vào cây vẫn thạch thiền trượng đang dựng thẳng ở góc tường.
Ánh mắt Xi cũng bị thu hút, chỉ nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, "Vật liệu không tệ, nhưng thủ pháp rèn đúc quá kém, xem ra không phải của người nào đó chuyên nghiệp, giống như mấy thợ rèn ở hương dã chế tạo lung tung vậy."
"Cái thiền trượng này là di vật của Hoằng Liên đại sư, Hoằng Liên đại sư trời sinh tính khoáng đạt, không câu nệ tiểu tiết, cho nên chiếc trượng không chuẩn này rất có thể đúng là do người ông ấy tìm ở hương dã rèn đúc." Lục Cảnh nói.
Trong lúc nói, hắn thấy Xi chạy đến chỗ thiền trượng, cầm lên, nắm trong tay, quan sát tỉ mỉ một lượt, sau đó lại ước lượng vài lần, chợt khẽ ồ một tiếng.
"Sao vậy?" Lục Cảnh nhướng mày.
Xi không trả lời ngay, chỉ đặt cây thiền trượng lên hai ngón tay, cây thiền trượng vẫn thạch nặng tám mươi cân cứ như vậy bị nàng dùng hai ngón tay nhấc lên.
Nhưng Lục Cảnh biết Xi làm vậy không phải để biểu diễn sức mạnh của mình, vì vậy liền lẳng lặng chờ Xi mở miệng.
"Trọng lượng trước sau của cây thiền trượng này là giống nhau."
Xi vẫn trước sau như một đi thẳng vào vấn đề, không hề che đậy.
Nghe câu này của nàng, Lục Cảnh cuối cùng cũng phản ứng lại.
Trước sau cùng một trọng lượng thì tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng thực tế phần đầu trước của cây thiền trượng này hơi lớn hơn phần đầu sau một chút.
Đương nhiên, sự chênh lệch này không quá rõ ràng, người bình thường rất có thể căn bản sẽ không chú ý, chỉ có người có nhãn công tốt như Lục Cảnh, hoặc luyện khí sư cả đời tiếp xúc với vũ khí như Xi mới nhìn ra được sự khác biệt đó.
Vậy vấn đề đặt ra là, một cây thiền trượng có phần đầu trước lớn hơn một chút, thì làm thế nào để có được trọng lượng như nhau?
Lục Cảnh và Xi nhìn nhau, đều thấy được đáp án trong mắt đối phương.
Nhưng Lục Cảnh vẫn hơi do dự, cây thiền trượng này dù sao cũng là di vật của Hoằng Liên đại sư, nói ra thì cũng là chí bảo Phật môn, nếu cứ vậy hủy đi thì hơi đáng tiếc.
Nhưng Lục Cảnh lại nhớ đến chuyện Chiêu Minh tiểu hòa thượng kể cho hắn trước đây, rằng Hoằng Liên đại sư năm đó từng dựa vào Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng giao chiến kịch liệt với mấy cao thủ Ma đạo nhất lưu mà không hề thất thế.
Bây giờ Lục Cảnh đã tu luyện môn võ công này đến đại thành, uy lực mặc dù cũng không tệ, nhưng cảm giác còn lâu mới đạt đến mức khủng bố như Chiêu Minh miêu tả.
Nhất là sau khi hắn được chứng kiến Yến Quân xuất thủ, lại càng cảm nhận được sự chênh lệch giữa những môn võ học trên người hắn và những tuyệt học đỉnh cao.
Tại sao bộ Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng này khi rơi vào tay hắn lại không được như lời đồn, có lẽ mấu chốt chính là ẩn giấu bên trong cây thiền trượng vẫn thạch này?
Một bên Xi dường như có chút không hiểu Lục Cảnh đang xoắn xuýt điều gì, lên tiếng nói, "Nếu ngươi thật sự thích hình dáng cây thiền trượng này, sau này ta có thể đúc lại cho ngươi một cái giống y như đúc."
Mà ánh mắt Lục Cảnh lúc này vừa lúc rơi vào câu "Vạn pháp đều nhân duyên" trên thân trượng, trong lòng bỗng nhiên bừng sáng.
Đúng vậy, mình cần gì phải xoắn xuýt với cái gọi là di vật của tổ tiên, bản thân Hoằng Liên đại sư cũng đâu phải là người lưu ý chuyện này, nếu không thì cây thiền trượng này đã không rơi vào bụng con sơn tiêu kia rồi.
Bởi với võ công của Hoằng Liên đại sư, con sơn tiêu kia hiển nhiên không phải đối thủ.
Hắn tình cờ có được cây trượng này, bây giờ lại tình cờ có cơ hội dòm ngó được bí mật của nó, tại sao lại do dự?
Thêm vào đó Xi đã đáp ứng giúp hắn đúc lại, thế là Lục Cảnh không còn băn khoăn gì nữa, "Vậy xin nhờ Xi tiền bối giúp đỡ, nhưng nếu trực tiếp hòa tan cây thiền trượng này, đồ vật bên trong chẳng phải cũng sẽ bị hủy theo sao?"
"Không cần phiền phức vậy," Xi thờ ơ nói, "Ngươi theo ta ra ngoài."
Lục Cảnh nghe vậy liền nắm lấy cây vẫn thạch thiền trượng, theo Xi ra khỏi cửa phòng, đến sân.
Xi chỉ vào Ngão thiết đang tò mò đối diện với mèo đen trong sân, "Đưa thiền trượng cho nó."
Ngão thiết dường như hiểu Xi đang nói gì, nhìn cây vẫn thạch thiền trượng trong tay Lục Cảnh cũng không kìm được chảy nước miếng, cứ như trẻ con nhìn thấy que cay trên kệ hàng vậy.
Nhưng cây thiền trượng này so với que cay cứng rắn hơn nhiều.
Nhưng khi Lục Cảnh đưa thiền trượng cho Ngão thiết, con vật này vẫn vồ lấy gặm như gặm que cay, không biết răng của nó làm bằng gì, miệng vừa há ra, liền nghe răng rắc một tiếng, cây thiền trượng vẫn thạch vốn khá cứng rắn đã bị nó gặm mất một đoạn.
Nhai nhai trong miệng, vội nuốt xuống, sau đó liền gặm miếng thứ hai, thứ ba, nhưng đến ngụm thứ tư thì dường như bị cấn cái gì, liền phun ra một cái răng.
Lục Cảnh ngẩn người, hỏi Xi, "Nó đây là bị rụng răng sao?"
Xi thấy vậy cũng hơi giật mình, trước đây nàng chưa từng gặp tình huống này, nhưng vẫn nói, "Không, không sao đâu... nó là quỷ vật, theo lý thì đồ vật cứng đến đâu nó cũng ăn không hư răng."
Thực tế sau khi Lục Cảnh mở miệng cũng đã phát giác bất thường, cái răng đó nhìn rất nhỏ, hơn nữa nhìn hình dạng cũng giống răng người hơn là răng gấu trúc.
Nhìn lại Ngão thiết, phun răng ra rồi vẫn tiếp tục gặm thiền trượng như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Cảnh cũng bước thêm một bước xác định, cái răng này đích thực không phải của nó, thế là Lục Cảnh bước tới nhặt chiếc răng kia lên, tỉ mỉ xem xét.
Chỉ thấy bên trên khắc một dòng chữ nhỏ.
—— "Điên dại đãng khấu, Nghiệp Hỏa Hồng Liên, muốn đến chân giải, trước vào tịnh thổ."
Lục Cảnh nhìn thấy mười sáu chữ này, đầu tiên là vui mừng, sau đó lông mày lại nhíu lại.
Hắn vui mừng vì Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng xem ra thật sự vẫn tồn tại một bản nâng cấp, nhưng khi đọc đến chữ "vào tịnh thổ" Lục Cảnh lại ngẩn người, đây là có ý gì, chẳng lẽ muốn luyện thành môn võ công này thì phải gia nhập Phật môn hay sao?
Nhưng hắn không có hứng thú với việc làm hòa thượng, hơn nữa hắn lại là tiềm linh thể chất, còn mang nợ đào hoa, vào Phật môn có vẻ không hợp, lại nói ngoài Hoằng Liên đại sư thì cũng chưa từng nghe ai luyện thành môn võ công này mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận