Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 110: Bạch Long Bạc

Chương 110: Tư giáo thụ Bạch Long Bạc lúc này đã một lần nữa ổn định tinh thần, thậm chí vừa mới Lục Cảnh cùng Hạ Hòe đang cùng Ô Mộc giao đấu, lão đầu lại tự pha cho mình một ly trà, vừa uống vừa xem náo nhiệt. Nghe Lục Cảnh đặt câu hỏi, khẽ mỉm cười nói: "Không sao, ta trước đó đã tự bói một quẻ, quẻ tượng cho thấy ta dạo gần đây sẽ không gặp đại họa, cho nên lão phu vừa rồi không chút nào lo lắng." Lục Cảnh liếc nhìn ngoài cửa, Tạ An Thạch vẫn còn vẻ mặt lo lắng, chưa hết bàng hoàng, cũng không vạch trần lão đầu không biết xấu hổ, liền thuận theo lời của hắn nói: "Vậy thì tốt rồi, không biết tấm tinh đồ kia..." "Ta đã giải được rồi." Tư giáo thụ tiếp lời, "Tấm tinh đồ kia tương ứng với một nơi, chỗ đó ở phía tây nam của chúng ta. Ừm, chắc là ở địa phận Mông Châu bây giờ." "Ở đâu Mông Châu?" Lục Cảnh nghe vậy tinh thần phấn chấn, lập tức truy hỏi. "Mông Châu, Bạch Long Bạc..." Bạch Long Bạc nghe giống như là một hồ nước, nhưng thực tế là một vùng sa mạc, nghe nói mấy ngàn năm trước, nơi đó đích xác là có nước, hơn nữa còn rất nhiều, nhưng về sau do thượng nguồn mấy con sông lần lượt khô cạn, nước ở đó cũng dần dần cạn đi, chỉ còn lại một cái đáy hồ trơ trọi, cùng với mảng lớn cặn muối. Vì những cặn muối này tồn tại, thực vật rất khó sinh trưởng, lại do không có thực vật, trừ một số loài có sức sống cực kỳ mãnh liệt, còn lại động vật phần lớn đều hoặc chạy hoặc chết, chậm rãi liền thành sa mạc như bây giờ. Bạch Long Bạc rất lớn, hơn nữa phần lớn địa phương đều giống nhau, thật muốn tìm đồ gì đó chắc chắn không dễ dàng. Qùy cau mày nói: "Xem ra chúng ta phải tìm người trong thự đi dò xét." Lục Cảnh nghe vậy lại lắc đầu: "Con rồng kia hiện tại cũng đang tìm hạt châu kia, Quách Thiếu Giám bị nó khống chế hiện tại tung tích không rõ, ai cũng không biết hắn giấu ở đâu, hơn nữa chúng ta cũng không biết trong ty thiên giám còn có ai bị khống chế không, bây giờ chuyện hạt châu chỉ có mấy người chúng ta biết, tốt nhất là tranh thủ trước khi con rồng kia kịp phản ứng, lặng lẽ lấy được nó." Nói xong Lục Cảnh lại hỏi Tư giáo thụ: "Bạch Long Bạc có thể cụ thể hơn chút nữa không?" Tư giáo thụ nói: "Tấm tinh đồ này dù sao cũng là do người ta vẽ cách đây mấy vạn năm, ta chỉ có thể tính được một cách đại khái, sao có thể chính xác được như vậy, bất quá..." "Bất quá làm sao?" "Bất quá nếu có thể tự mình đến đó, xem tinh tượng ở nơi đó, phạm vi có lẽ sẽ thu hẹp lại chút ít." Tư giáo thụ vuốt râu mép nói. "Chuyện này không nên chậm trễ, ta đi nói với Hoàng Giám Viện một tiếng, chúng ta lên đường ngay." Lục Cảnh nói. Mặc dù đến giờ hắn vẫn không biết hạt châu kia rốt cuộc có ích lợi gì, nhưng theo nguyên tắc địch nhân muốn, chúng ta cứ lấy trước, chắc chắn không sai, Lục Cảnh nhất định sẽ không bỏ qua hạt châu kia. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng địa điểm trên tinh đồ kia thực chất là một cái bẫy. Dù sao tấm tinh đồ này là do Quách Thủ Hoài bị con rồng khống chế đưa cho hắn, theo lý mà nói nếu có hạt châu gì, Quách Thủ Hoài hẳn đã lấy đi từ lâu rồi. Nhưng Lục Cảnh lại cảm thấy, nếu Quách Thủ Hoài thật muốn hại hắn cũng không cần bày ra phiền phức như vậy, trước kia không nên gạch tên của hắn đi, để hắn cũng đi bí cảnh chịu chết là xong. Lại nữa, Lục Cảnh trong lòng còn có một tầng nghi hoặc khác. Tại sao Quách Thủ Hoài lại giao việc này cho hắn? Giống như lúc trước hắn nói với Ô Mộc, hắn và Quách Thủ Hoài mặc dù có chút giao thiệp, nhưng nghiêm chỉnh mà nói cũng không tính là quá thân thiết. So sánh mà nói Hoàng Giám Viện rõ ràng thích hợp hơn, hắn và Quách Thiếu Giám giống nhau, đều là người cấp cao trong ty thiên giám, hơn nữa khi còn học ở thư viện hai người đã quen biết. Nếu Quách Thủ Hoài còn một tia thanh minh, không mong nhân gian hủy diệt, đưa tinh đồ cho Hoàng Giám Viện mới là lựa chọn tối ưu. Bất quá sự đã đến nước này, có nghĩ những điều này cũng chẳng ích gì. Trước mắt việc cấp bách là tranh thủ trước con rồng kia, tìm được hạt châu kia. Lục Cảnh trở về chỗ ở thu dọn một chút, sau đó lại đến Kính Hồ cốc, thứ nhất là để trả lại những con độc xà đã mượn, thứ hai là hắn còn định mượn thêm người. Thấy sắp phải đi Bạch Long Bạc, nơi đó là một địa phương mấy trăm dặm không một bóng người, trong ty thiên giám đương nhiên cũng không có chi nhánh nào, chỗ 【giếng】 gần nhất được lập ở trị sở Mông Châu, cũng là thành thị duy nhất Ô Lan Thành. Lục Cảnh chắc chắn không thể cách vài ngày lại chạy về một chuyến để giúp Đông Môn Vi Lan hộ pháp, nên lần này hắn dứt khoát đưa luôn Đông Môn Vi Lan đi theo. Thư viện có quy củ, người giấy không thể rời Kính Hồ cốc. Nhưng Đông Môn Vi Lan lại là một ngoại lệ, Quách Thủ Hoài lúc trước để nàng ở lại nơi này là hy vọng nàng có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, trở thành giám sát của ty thiên giám, nên cũng không có khắc tên của nàng vào trong 【kỷ tự nhị thập nhị】. Đương nhiên, theo lý thuyết Đông Môn Vi Lan một ngày chưa thể từ bỏ báo thù, một ngày liền không thể bước ra khỏi đây nửa bước. Nhưng Quách Thủ Hoài hiện tại người đã không thấy, ty thiên giám xem ra cũng sắp xong đời, Lục Cảnh thoáng lách luật một chút chắc cũng không phải chuyện gì to tát... Mà Đông Môn Vi Lan sau khi nghe Lục Cảnh giới thiệu sơ qua về tình hình trước mắt, sắc mặt có vẻ hơi phức tạp. Nàng không ngờ rằng Vạn Độc Quy Tông của mình còn chưa luyện thành, thù đã sắp báo xong trước. Các loại sau 3 tháng, con rồng kia từ trong bí cảnh đi ra, đến lúc đó nếu như không có người nào có thể làm gì nó, bị nó hủy diệt nhân gian, thì những người chính đạo từng liên thủ tiêu diệt Vạn Độc Cốc trước đây tự nhiên cũng sẽ không có đường mà trốn. Nhưng đến lúc đó thì những người khác cũng sẽ chết mất. Đông Môn Vi Lan ngược lại không quá để ý đến việc bản thân có thể sẽ chết, nhưng nàng không muốn những người giấy đã cứu nàng trong Kính Hồ cốc cũng phải bỏ mạng. Quan trọng nhất là nàng không muốn Lục Cảnh chết. Hơn nữa, thiếu nữ trong lòng lại tính toán một nước cờ khác, những người có thù hay không có thù đều chết rồi, vậy chẳng phải là coi như chưa báo thù? Thế là Đông Môn Vi Lan cuối cùng vẫn bị Lục Cảnh thuyết phục, quyết định trước giúp Lục Cảnh cứu thế giới này, rồi sẽ chậm rãi báo thù sau. Lục Cảnh mượn được Đông Môn Vi Lan từ trong Kính Hồ cốc, sau đó lại đi tìm Yến Quân cùng Hạ Hòe, thêm một người nữa là Ôn Tiểu Xuyến cho đủ số, xem như đã gom đủ người cho chuyến đi lần này. Cũng không phải là do hắn thích mang theo nhiều người, đắm chìm trong tu la tràng mà không thể dứt ra được. Chủ yếu là hiện tại thiên hạ đại loạn, quỷ vật tàn phá khắp nơi, người của ty thiên giám lại không đủ, Lục Cảnh lo lắng lúc hắn không có ở nhà, tam nữ đi phá án mà gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, dứt khoát nhân cơ hội này mang các nàng đi cùng luôn. Thêm nữa là, sau ba tháng nhỡ đâu thế cục thật sự không thể vãn hồi, mọi người ít nhất cũng còn được ở cùng nhau, đáng tiếc là Cố Thải Vi còn đang bận rộn công việc làm ăn của mình, Lục Cảnh vẫn còn phải dựa vào số tiền bán nhân sâm cho Đông Môn Vi Lan mua thuốc, nếu không hắn cũng đã mang cả Cố Thải Vi theo rồi. Tóm lại, sáng sớm hôm sau Lục Cảnh mang theo đoàn hậu cung của hắn cùng với Qùy, còn có Tư giáo thụ, cùng nhau hội hợp, mà tiểu đạo sĩ Tạ An Thạch cũng có mặt trong đó. Chủ yếu là hắn cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Lục Cảnh và Ô Mộc. Cuối cùng, một đoàn tám người chia thành hai nhóm trước sau, lặng lẽ tiến về Ô Lan Thành, còn trong ty thiên giám, trừ Hoàng Giám Viện tạm thời thay chức vị thiếu giám, không ai biết mục đích chuyến đi này của tám người là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận