Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 322: Cuối cùng đã gặp tịnh thổ

Chương 322: Cuối cùng đã gặp tịnh thổ
Lục Cảnh đang nghĩ xem có nên nín thở, tiện thể giảm nhịp tim xuống hay không. Dù sao hai người ngoài cửa đều là cao thủ hàng đầu hiện nay, ngũ quan rất nhạy bén, sơ sẩy một chút là sẽ bị phát hiện có người trong phòng. Đến lúc đó Lục Cảnh lại không tránh khỏi phải ra ngoài tốn công vô ích chào hỏi qua lại.
Ngay lúc Lục Cảnh còn đang do dự thì lại nghe Du Văn Vũ nói: "À phải rồi, Lý huynh đến đây có tiện thể đi dạo một vòng quanh Phượng Hưng huyện thành không?"
Có lẽ vì đã bàn xong chính sự nên giọng của Du Văn Vũ cũng thả lỏng hơn, lúc này hoàn toàn là bộ dạng tán gẫu.
Lý Bất Phàm trầm ngâm một lát rồi nói: "Phượng Hưng huyện thì ta nhớ có Phượng Minh Lâu, nghe nói từ thời tiền triều đã có, trên đó còn không ít thi nhân để lại câu hay. Ngoài ra thì còn có rừng hoa mai đỏ ở phía nam thành, tiếc là chưa vào mùa nên ta với nội tử cũng không đi. Sao vậy, nghe Du huynh nói, chẳng lẽ Phượng Hưng huyện còn có nơi nào đáng xem hơn sao?"
Du Văn Vũ nói: "Có một chỗ cũng hay, ta cũng là mấy hôm trước rảnh rỗi, dạo trong thành ngẫu nhiên tìm được, đó là một cái miếu nhỏ tên là Cam Tuyền Tự, không mấy nổi bật, trong miếu cũng không có cao tăng đức độ gì, chỉ có mươi mấy tăng nhân bình thường."
"Ồ? Không biết cái Cam Tuyền Tự này sao lại lọt vào mắt xanh của Du huynh vậy?"
"Vì ta ở trong đó tìm được bút tích của Hoằng Liên đại sư." Du Văn Vũ ngừng một chút rồi nói: "Hơn nữa còn là bút tích thời trước của Hoằng Liên đại sư. Huynh biết đó, ta không có sở thích gì, chỉ thích nghiên cứu thư pháp. Nhiều người không biết Hoằng Liên đại sư ngoài là cao tăng Phật môn còn là một đại gia thư pháp, thể chữ Liễu do ông tự sáng tạo được nhiều người săn đón, thần vận siêu dật, rất đặc sắc."
"Có bao nhiêu sớm?"
"Chắc là lúc ông còn tên là Liễu Di, chưa vào Phật môn, mặc dù đã có thần vận của những chữ thời trung hậu kỳ, nhưng nét bút vẫn còn rất non."
Lời của Du Văn Vũ khiến Lý Bất Phàm khá ngạc nhiên, vì ai cũng biết, Hoằng Liên đại sư tự thông Phật pháp, về sau thì chu du thiên hạ, giảng kinh thuyết pháp. Từ điểm này mà nói, việc một ngôi miếu nhỏ có bút tích của ông cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng nếu là thời niên thiếu thì lại tương đối hiếm thấy, Liễu Di thuở nhỏ mắt không thấy rõ, không thể đi xa nhà, mà nhà Hoằng Liên đại sư lại ở Mi Châu, cách Hồ Châu mấy trăm dặm. Có thể tìm thấy bút tích của Hoằng Liên đại sư thời đó ở ngôi miếu này thật khiến người ta bất ngờ.
Lý Bất Phàm hỏi: "Hoằng Liên đại sư đã viết gì trong đó?"
"Tịnh thổ."
"Tịnh thổ? Chỉ có hai chữ này thôi sao?"
"Chỉ có hai chữ này." Du Văn Vũ nói: "Nghiêm chỉnh mà nói thì hai chữ này cũng không phải viết ở trong chùa miếu mà là trên tường bên cạnh chùa miếu. Ta nghe ngóng xung quanh thì biết, chỗ đó vốn có một gia đình sinh sống, nhưng về sau dường như chuyển đi, cũng không rõ có quan hệ gì với Hoằng Liên đại sư không."
"Cũng là một chuyện lạ." Lý Bất Phàm nói, bản thân hắn không tin Phật, dù tôn trọng vị trí của Hoằng Liên đại sư trong Phật môn nhưng cũng không quá để tâm chuyện này, chỉ coi như chuyện kỳ văn dị sự nghe cho vui chứ không có ý định đi xem.
Nhưng lời nói của hắn và Du Văn Vũ lại khiến trong lòng Lục Cảnh trong phòng nổi sóng. Hắn vẫn không quên cái răng mình nhặt được khi đúc lại thiền trượng của Hoằng Liên đại sư. Trên đó có 16 chữ nhỏ: "Điên dại đãng khấu, Nghiệp Hỏa Hồng Liên, muốn đến chân giải, trước vào tịnh thổ" đã khiến hắn tốn không ít tế bào não. Liên quan đến Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng phiên bản plus, Lục Cảnh trước sau đã không ít lần suy đoán, nhưng cuối cùng hoặc bị hắn bác bỏ hoặc không có cách nào kiểm chứng. Nhất là chuyện tịnh thổ, Lục Cảnh vẫn nghĩ là muốn hắn gia nhập Phật môn.
Lục Cảnh tuy không có thành kiến gì với hòa thượng nhưng với tóc của mình cũng tương tự, chứ đừng nói là những giới luật rườm rà sau khi xuất gia. Dù có là để tăng uy lực cho Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng, thì với Lục Cảnh hiện giờ cũng có chút được không bù mất. Cũng may cuối cùng chỉ là tự hù dọa bản thân, tịnh thổ mà Hoằng Liên đại sư nhắc tới, hóa ra không phải nghĩa rộng trong Phật môn mà là một ngôi chùa nhỏ. Mà sau khi biết được tin này phản ứng đầu tiên của Lục Cảnh là khó tin. Chuyện này có thể nào liều mặt như vậy không?!
Chân giải của Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng, vật quan trọng như vậy mà Hoằng Liên đại sư lại ném vào một ngôi chùa vô danh như thế, hơn nữa lại còn lưu hai chữ trên tường. Lại còn là chữ lưu lại thời niên thiếu, ngoài những người mê thư pháp như Du Văn Vũ thì cơ bản không ai có thể nhận ra nét bút của Hoằng Liên đại sư khi đó, chưa kể người đó còn phải từng thấy 16 chữ trên răng kia. Tỷ lệ này có phải quá nhỏ không? Chẳng lẽ đúng là "Vạn pháp đều do nhân duyên" như câu trên thiền trượng sao?
Nếu nghĩ vậy thì việc Lục Cảnh hôm nay nghe được Du Văn Vũ và Lý Bất Phàm nói chuyện chẳng lẽ cũng mang ý nghĩa hắn thực sự có duyên với Hoằng Liên đại sư? Nếu không thì sao lại có được võ công của ông, lại có binh khí của ông, mà trước mắt lại còn có hy vọng nhận được chân giải do ông để lại? Lục Cảnh tâm trạng ngổn ngang, không tránh khỏi ảnh hưởng tới hô hấp của mình. Mà tiếng thở của hắn hơi lớn một chút liền bị Lý Bất Phàm và Du Văn Vũ ngoài cửa bắt được.
Lý Bất Phàm ngạc nhiên nói: "Trong trang viên lại có khách nhân mới đến sao?"
"Buổi sáng ta hình như cũng thấy Ôn Hoàng Lương đưa xe ngựa ra đón người." Du Văn Vũ nói.
Đến nước này thì Lục Cảnh cũng không thể tiếp tục giả chết trong phòng được, nếu không thì có vẻ như đang cố tình nghe lén hai người nói chuyện. Thế là hắn chỉ có thể cất phi kiếm, mở cửa phòng ra.
Dù là Lý Bất Phàm hay Du Văn Vũ thì trước đây đều chưa gặp mặt Lục Cảnh, hơn nữa Lục Cảnh hiện tại cũng không có cầm theo cây thiền trượng kia. Vì thế sau khi mở cửa Lý Bất Phàm và Du Văn Vũ đều lộ vẻ ngạc nhiên, may mà Lục Cảnh cũng không để bọn họ chờ lâu, chủ động giới thiệu mình: "Lý bang chủ, Du đại hiệp, tại hạ Lục Cảnh, là bạn của Ôn Tiểu Xuyến."
"Ngươi chính là Lục Cảnh!" Vẻ kinh ngạc trên mặt Du Văn Vũ càng đậm, nói tiếp: "Gần đây giang hồ đâu đâu cũng đồn chuyện về ngươi, ta vừa mới còn nghe Lý bang chủ kể về việc giao đấu với ngươi."
Kết quả vừa dứt lời thì hắn phát hiện vẻ mặt của cả hai người bên cạnh đều trở nên kỳ lạ.
Lục Cảnh biết áo lót Phùng Cửu Lang của mình cuối cùng vẫn bại lộ. Hôm đó hắn vì giúp Cố Thải Vi giải quyết phiền phức, đã náo loạn tiệc thọ của hội chủ Càn Nguyên thương hội Khương Nguyên Mậu, về sau còn giao một chưởng với bang chủ Trường Nhạc bang Lý Bất Phàm. Lúc ấy Lục Cảnh còn thầm mong Lý Bất Phàm không để ý đến nội lực hắn tu luyện, nhưng hiện tại xem ra thì hắn đã thất bại rồi. Bất quá Lý Bất Phàm hẳn cũng không kể chi tiết trận đấu cho Du Văn Vũ, nếu không Du Văn Vũ sẽ không vô tư nhắc tới chuyện này như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận