Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 190: Thâm trạch

"Cựu Tào nhai có một chỗ nhà cũ, ngoài cửa có một cây quế già bị sét đánh mất một nửa, còn có hai con sư tử đá." Yến Quân nói. Lục Cảnh biết rõ Cựu Tào nhai ở đâu, qua cầu Vĩnh Phong, đi về phía tây nửa dặm là tới, xem như khu nhà giàu của thành Ổ Giang, ở đây toàn là thương nhân hoặc quan lại trí sĩ về hưu. Mà biểu tỷ phu của Yến Quân có thể bỏ ra 10 ngàn lượng bạc thuê người đưa đồ giúp hắn, gia cảnh đương nhiên cũng không tệ.
Lục Cảnh dẫn đường phía trước, rất nhanh đã tìm được địa điểm. Yến Quân bước lên, gõ cửa, nhưng bên trong lại không hề có động tĩnh. Lúc này những nhà lân cận hẳn là đều đã ngủ, thực sự khiến Yến Quân không tiện mở miệng gọi thẳng biểu tỷ của mình, vì vậy chỉ có thể gõ thêm mấy lần. Cũng may lần này cuối cùng cửa sau cũng có phản ứng, truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Người bên trong không những không mở cửa mà còn cẩn thận nhìn ngó ra bên ngoài qua khe cửa. Nhìn thấy Lục Cảnh cầm theo đèn lồng trắng trên tay, lập tức hoảng sợ lùi lại ba bước, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Người kia quay người muốn chạy, thì nghe thấy giọng một nữ tử sau cánh cửa nói, "Ta là biểu muội Vương Uyển, nhận được thư của nàng, đến giúp nàng điều tra nguyên nhân cái chết của trượng phu nàng."
Người sau cửa nghe được câu này liền khựng lại bước chân, kinh hỉ nói, "Người bên ngoài có phải là Yến Quân Yến nữ hiệp của Vân Thủy Tĩnh Từ Các?"
"Không sai."
Nhưng Yến Quân vừa dứt lời, đại môn vẫn không mở ra, người bên trong lại tiếp tục cảnh giác, lẩm bẩm nói, "Không, không thể nào. Từ Ổ Giang thành gửi tin đến kinh thành nhanh nhất cũng phải một tháng, tính toán thời gian, Yến nữ hiệp hiện tại hẳn là mới vừa nhận được tin, sao có thể lập tức đã có mặt ở Ổ Giang thành?"
Yến Quân có chút bất đắc dĩ, "Ngươi cứ theo lời biểu tỷ ta nói mà xem, chín năm trước, khi mừng thọ cho thái công, ta bất cẩn làm bẩn váy, nàng đã cho ta mượn một chiếc váy xếp nếp bằng gấm mỏng."
Người sau cửa vẫn còn chút nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn đi vào thông báo. Lần này chỉ một lát sau, tiếng bước chân lại quay trở lại, hơn nữa còn không chỉ một người. Rất nhanh, then cửa cũng bị rút ra, sau đó đại môn mở rộng ra hai bên.
Chỉ thấy một phụ nữ chỉ khoác một chiếc áo mỏng vội vã đi ra, nàng và Yến Quân từ sau buổi tiệc thọ năm đó chín năm về trước đã lâu không gặp lại, hơn nữa hai người những năm này cũng có thay đổi lớn, vì vậy nàng nhìn chằm chằm Yến Quân rất lâu mới nhận ra được. Miễn cưỡng gượng cười trên khuôn mặt có phần tái nhợt, "Yến muội muội, đã lâu không gặp, không ngờ nha đầu hoàng mao năm xưa, bây giờ đã trổ mã thành mỹ nhân khuynh quốc.
Ta ở trong quán trà nghe những người kể chuyện kể về chuyện xưa của ngươi, còn cảm thấy có chút không dám tin tưởng, thật giống như đang nằm mơ, nghe nói ngươi còn lên cả bảng Thiên Cơ gì đó, Hàn bá nói trên bảng phần lớn là những lão già, người trung niên 30-40 tuổi cũng rất ít." Người trẻ tuổi thì càng hiếm, chỉ có hai người, một là ngươi, một là Lục đại hiệp. Đúng rồi, vị bên cạnh ngươi trông có hơi quen mắt, là..."
"Lục Cảnh."
Vương Uyển nghe thấy hai chữ này không khỏi kinh hãi thốt lên, sau đó vội vàng dùng tay che miệng lại, nước mắt lại lăn dài trên má, nức nở nói, "Trời xanh có mắt, Lục đại hiệp lão nhân gia người cũng đã trở về Ổ Giang thành sao? Phu quân, mối thù của chàng có thể trả, lần này có Lục đại hiệp ở đây, chắc chắn sẽ không để cho lũ ác đồ hại chàng kia ung dung ngoài vòng pháp luật."
Mặc dù Lục Cảnh hai năm nay danh tiếng vang dội, nhưng so về danh vọng trên giang hồ, hắn khẳng định vẫn không sánh được Yến Quân, người xuất thân từ Vân Thủy Tĩnh Từ Các, được vinh danh là đệ nhất nhân trong lớp trẻ. Nhưng đó là ở ngoài địa phận Ổ Giang thành, còn đối với những người dân bình thường ở Ổ Giang thành và vùng lân cận thì Yến Quân có lợi hại đến đâu cũng chỉ là chuyện kể trong miệng người khác, còn Lục Cảnh hành hiệp trượng nghĩa là thật, ai cũng có thể nhìn thấy.
Bất kể là việc đánh ngã Tống chủ bạc thúc cháu cấu kết với ma đạo, một mình tru sát Diêm Vương Tiêu, hay giúp những phu khuân vác ở bến tàu tranh thủ thêm tiền công từ các bang phái kia, đến việc xây dựng thiện đường, hào phóng giúp tiền,... những chuyện này đều có ảnh hưởng thiết thực đến cuộc sống của mọi người trong thành. Vì vậy, ở Ổ Giang thành danh tiếng của Lục Cảnh đích xác tốt hơn Yến Quân, dù là biểu tỷ Vương Uyển của Yến Quân trong vô thức cũng cảm thấy như vậy.
Sau đó, nàng mời Lục Cảnh và Yến Quân vào chính sảnh ngồi xuống, lại sai thị nữ thân cận đi pha trà. Ngay lúc đó Yến Quân ngăn cản người gác cổng Hàn bá đang hưng phấn, kể lại tin tức cho những người khác trong nhà nghe dự định của nàng và Lục Cảnh.
"Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, chúng ta cứ nên điệu thấp làm việc cho ổn thỏa."
Hàn bá đương nhiên là gật đầu nói phải, nhưng sau khi quay về lại không đóng cửa tử tế, hận không thể những tên lén la lén lút trước kia giờ đều chui vào để Yến Quân cùng Lục Cảnh tóm gọn.
Còn về phía Vương Uyển, nàng vừa mời hai người vào chỗ, còn chưa kịp nói gì thì bỗng nghe tiếng khóc từ sau sân truyền ra. Vương Uyển biến sắc mặt, "Là tiểu nhi tử Bảo Nhi của ta, ta đi dỗ cho nó ngủ."
"Vương tỷ tỷ vất vả rồi." Yến Quân nói.
Theo chân Vương Uyển ra sau sân, tiếng khóc của đứa trẻ kia dần nhỏ đi, cho đến khi không còn nghe thấy nữa, sau đó khoảng nửa nén hương Vương Uyển mới trở lại chính đường. Nàng hướng Yến Quân nở một nụ cười khổ, "Còn nhớ khoảng 7 năm trước, ngươi viết thư hỏi ta có muốn đến Vân Thủy Tĩnh Từ Các học võ cùng ngươi không, lúc đó ta cảm thấy việc chém chém giết giết không phải chuyện của phụ nữ, ta thích làm nữ công, hát vài điệu dân ca, nhảy múa, rồi tìm lang quân như ý sinh con đẻ cái.
Nhưng bây giờ ta hối hận rồi, ta không biết võ công, trượng phu chết rõ ràng rất kỳ lạ, nhưng ta lại không biết làm thế nào để điều tra, có người lén lút xâm nhập nhà ta, ta cũng không có khả năng đuổi người đó đi, chỉ có thể đóng kín cửa nẻo, ôm chặt hai đứa con." "Nhìn chúng nó run rẩy trong lòng ta, Bảo Nhi bây giờ đêm nào cũng gặp ác mộng, một khi tỉnh giấc phát hiện ta không bên cạnh thì sẽ gào khóc náo loạn, còn ta làm mẹ, lại không thể ra sức... "Vương Uyển che mặt.
Yến Quân lắc đầu an ủi, "Vương tỷ tỷ đừng tự trách, trong giang hồ nguy cơ tứ phía, mất đi tình thân bạn bè các cao thủ võ lâm cũng rất nhiều, thậm chí không ít người bị diệt cả nhà, dưới gầm trời này luôn có người võ công cao hơn ngươi, đao nhanh hơn ngươi."
"Hơn nữa Vương tỷ tỷ trong nhà chắc còn dư không ít tiền mà, sao không thuê thêm mấy hộ viện, đạo chích trộm cắp mà vẫn liếc mắt xem nhà?"
"Mấy hộ viện của nhà ta trước đây thuê ở Thiên Mã tiêu cục, sau khi xảy ra chuyện kia, ta đã đuổi hết bọn họ đi, sau này có muốn tìm các tiêu cục khác, nhưng Thiên Mã tiêu cục ở trong thành thế lực lớn, những tiêu sư của các tiêu cục nhỏ khác khi biết chuyện nhà ta và Thiên Mã tiêu cục có khúc mắc cũng không ai muốn đến.
Còn ta đây, một nhà cô nhi quả mẫu lại không dám trực tiếp đi mời những người giang hồ không rõ lai lịch, vì vậy, hiện tại cái trạch viện lớn như vậy, ngoại trừ Hàn bá coi cửa và một người làm việc vặt phụ trách nuôi ngựa, thì không còn đinh tráng nào khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận