Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 149: Phiên ngoại 2 mèo đen cùng hoàn khố

Chương 149: Phiên ngoại 2 mèo đen cùng hoàn khố
Tạ An Thạch nấu nước, pha trà, cung cung kính kính hai tay dâng cho Tư giáo thụ đang ngồi vẽ tranh ở một bên. Hắn bây giờ đối với vị lão sư này là bội phục sát đất. Ngay vào 10 ngày trước, bọn họ theo Hoàng giám viện cùng đến dãy núi Thương Du, đối phó với con cự long thoát khốn kia, kết quả đánh tới cuối cùng phát hiện vật ẩn trong đám mây đen kia thế mà chỉ là một cái móng vuốt. Mà nhờ vào sự trợ giúp của Hỏa Hành Tôn và các kỳ vật khác, bọn họ nhiều người như vậy cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với cái móng vuốt kia, cuối cùng dốc hết sức lực cũng chỉ miễn cưỡng đánh lui được móng vuốt kia mà thôi. Về sau bọn họ rất nhanh lại nhận được tin báo khẩn cấp truyền đến, nói vùng Ô Nha huyện Thạch Châu giám sát được dị thường có sự dao động bí lực mạnh mẽ. Hoàng giám viện ngay lập tức dẫn quân mã không ngừng chạy về phía nơi đó, nhưng bởi vì nơi đó có quá nhiều quái vật, mà các thành viên ty thiên giám vừa mới trải qua một trận đại chiến, người mệt mỏi, ngựa kiệt sức, hao tổn quá độ, ngay cả cá chép kim lân dùng để hồi phục bí lực cũng đều dùng hết, cuối cùng chỉ có thể dừng chân ở bên ngoài năm dặm. Bất quá sau đó bọn họ vẫn thông qua thủ đoạn khác xác định giao chiến giữa hai bên trong chiến trường kia chính là Lục Cảnh và con rồng đó. Chỉ là bên ty thiên giám có thể hỗ trợ Lục Cảnh có hạn, chỉ là làm sơ một chút bố trí ở phụ cận, ngăn cản cái móng vuốt kia chạy thoát đến hợp lại cùng bản thể của nó, sau đó mọi người chỉ có thể ngồi hóng tin, chậm rãi chờ trận chiến này phân ra thắng bại. Và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thắng bại của trận này cũng sẽ quyết định sự sống còn của nhân gian. Sau những ngày gần đây, ngay cả Hoàng giám viện ngày thường vẫn luôn xụ mặt, không biểu lộ cảm xúc gì, giờ cũng rõ ràng sốt sắng lên, mỗi ngày đều muốn đứng từ trên cao nhìn xa, hướng về phía Ô Nha huyện nhìn ra xa. Những người khác thì càng khỏi nói, chỉ có Tư giáo thụ ở lại ty thiên giám trấn thủ thì biểu hiện rất bình tĩnh. Lão đầu không những mỗi ngày đều ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ, hơn nữa vào thời điểm muốn mất mạng này lại còn tìm cho mình được thú vui mới, bắt đầu cầm bút vẽ tới vẽ lui. Tạ An Thạch nhìn qua những bức vẽ kia, ừm, có chút khó diễn tả thành lời, nhưng có thể nhìn ra người vẽ đích xác rất bình thản. Dù là hoa cỏ hay sâu bọ đều lộ ra vẻ nhàn nhã tự tại. Chưa nói đến cái khác, riêng chỉ sự dưỡng khí này thì không ai trong ty thiên giám có thể hơn được ông, theo đó Tạ An Thạch cảm thấy trong lòng mình cũng không còn thấy nặng nề nữa. Mà bây giờ trận đại chiến kinh thiên động địa kia đã kết thúc. Lục Cảnh cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người mà thắng trận, Tạ An Thạch cuối cùng cũng có thể hỏi ra câu hỏi đã chôn giấu trong lòng.
"Lão sư... Người có phải sớm đã tính ra cái gì rồi không?"
Tư giáo thụ buông bút lông trong tay, nhận lấy chén trà, uống trước một ngụm, lúc này mới từ tốn nói: "Ta chẳng phải đã từng nói trên lớp rồi sao, xem sao cũng được, bói toán cũng được... Kết quả tính ra đều chỉ là một loại điềm báo trước, vận mệnh không phải là thứ đã được định hình bất biến, mà nó sẽ chịu rất nhiều thứ ảnh hưởng."
"Kết quả xem được có thể coi như tham khảo, nhưng nếu tin hết mà không nghi ngờ thì ngược lại sẽ bị nó trói buộc." Nói đến đây Tư giáo thụ không khỏi thở dài một tiếng.
"Đạo lý nghe thì đơn giản, nhưng thật bắt tay vào làm lại không dễ, nhất là người càng nghiên cứu sâu về việc xem thiên tượng, tính toán, thì càng tin tưởng vững chắc những gì mình thấy."
"Cho nên nếu nhìn thấy kết quả mình không muốn nhìn thấy, thì nên tích cực tìm cách để thay đổi nó đúng không?" Tạ An Thạch như có điều suy nghĩ.
Nhưng hắn không ngờ Tư giáo thụ lại lắc đầu: "Không, khi nhìn thấy mệnh số của mình, càng muốn thay đổi thì cuối cùng rất có thể lại càng lún càng sâu, sư huynh của ngươi chính là một ví dụ điển hình, hắn muốn dựa vào mưu lược thiên hạ vô song của mình để nghịch thiên cải mệnh, nhưng cuối cùng chẳng những hủy hoại ty thiên giám mà còn mất mạng."
Tạ An Thạch bị xoắn choáng, "Vậy lão sư, rốt cuộc ta nên tích cực cải biến mệnh số hay là cứ vậy chấp nhận nó?"
"Thuận theo tự nhiên là tốt." Tư giáo thụ vuốt râu mép nói, "Gặp phải lựa chọn, đừng để ý cái gì tinh tượng quẻ tượng, chỉ cần làm theo bản tâm của mình là được, ví như ngươi tính được mình sẽ bị một nữ tử mặc áo xanh giết chết, vậy khi ra ngoài, nhìn thấy có người đang vùng vẫy dưới sông, vừa hay là một nữ tử mặc áo xanh, ngươi cứu hay không cứu?"
"Cái này..." Tiểu đạo sĩ có chút do dự, nhưng suy nghĩ một chút vẫn nói, "ta sẽ cứu."
"Tại sao?"
"Nếu nàng không phải là cô gái áo xanh giết ta, thì chẳng phải ta lại vô tình nhìn người vô tội chết trước mắt rồi sao."
"Vậy nếu nàng chính là người giết ngươi thì sao?" Tư giáo thụ rất hứng thú hỏi.
"Nếu ta không cứu nàng thì nàng đằng sau hơn phân nửa cũng sẽ nghĩ cách để giết ta." Lúc này Tạ An Thạch đã nghĩ rõ ràng, thở dài, "Đây là mệnh số sao, Lão sư?"
"Ngươi đã có tiến bộ trong việc hiểu về mệnh số." Tư giáo thụ vui mừng nói, sau đó ông lại đổi giọng: "Bất quá, ta đích xác từng xem tướng cho Lục Cảnh, hơn nữa không chỉ một lần."
"Xem tướng?" Tạ An Thạch ngẩn người, "Khi nào?"
"Khi các ngươi đến nghe ta dạy học, ta đều xem tướng cho các ngươi rồi, về sau khi chúng ta cùng đi Bạch Long Bạc, ta lại xem một lần, có ý là kết quả hai lần xem đó khác nhau rất lớn."
"Tướng mạo... Cũng có thể có sự thay đổi lớn đến vậy sao?"
"Trong tình huống bình thường thì không có." Tư giáo thụ lại nhấp một ngụm trà, "Cho nên ta đoán, trên người hắn rất có thể có thứ gì đó có thể thay đổi được mệnh số."
"Thì ra là vậy sao?" Tạ An Thạch mở to mắt nhìn, "Vậy lần ở Bạch Long Bạc, lão sư đã nhìn thấy điều gì trên tướng mặt hắn?"
"Gặp long hóa hổ, tuyệt xứ phùng sinh."
Tư giáo thụ nhẹ nhàng phun ra tám chữ này, "Đây chính là mệnh số trên người hắn hiện giờ."
Dừng một chút ông lại bổ sung, "Mệnh số này thật có ý tứ, bình thường thì không có tác dụng gì, nhưng mà một khi đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thì thường hay có thể như kỳ tích tìm được đường sống, thoát nạn, ngô... Mệnh số này thực ra thích hợp nhất để làm chuyện xấu, có nó bảo hộ, có sống cũng không yên, chết cũng không xong."
"Nghe cứ như những ma đầu trốn tránh sự truy đuổi của chính đạo và hoàng thành sẽ có thứ đó trên người." Tạ An Thạch cũng không nhịn được mà buột miệng, "thì ra là vậy, lão sư là từ tướng mạo mà kết luận Lục sư huynh sẽ không chết..."
"Không không không, ngươi nhanh vậy đã quên lời ta vừa nói sao, mệnh số là thứ luôn biến hóa, chịu đủ mọi nhân tố ảnh hưởng, ta sở dĩ không sốt ruột là vì ta biết lo lắng cũng vô ích thôi, dù sao tệ nhất cũng là cùng chết cả thôi. Lão phu sống từng ấy năm rồi, tình cảm mãnh liệt, món ngon vật lạ đều đã nếm qua, lúc trẻ từng cầm kiếm đi ngàn dặm, cũng từng ngắm nhìn tinh hà rực rỡ trên đỉnh đầu, vì hồng nhan rút kiếm giận dữ, đời này cũng chẳng có gì đáng tiếc, tính thế nào cũng hơn bọn người trẻ tuổi như các ngươi." Tư giáo thụ thản nhiên nói.
"Bất quá có thể sống sót thì vẫn tốt hơn." Tư giáo thụ đắc ý uống cạn ngụm trà còn sót lại trong chén, nhìn bông sen đang nở rộ trong hồ.
"Đệ tử sẽ... Cố gắng học sự rộng lượng của lão sư." Tạ An Thạch cúi đầu bái phục.
"Ý ta là ngươi cũng nên tìm một người mình yêu đi, ngươi không luyện Đồng Tử công, cứ giữ cái thuần dương kia thì có ích gì chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận