Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 124: Đồ chơi nhỏ

Chương 124: Đồ chơi nhỏ
Xi cũng nhìn thấy chuỗi chữ nhỏ trên hàm răng này, nhưng chỉ khen công khắc không tệ, liền không có hứng thú gì. Còn Ngão Thiết bên cạnh, thừa lúc Lục Cảnh ngẩn người liền thuần thục gặm sạch cây thiền trượng vẫn thạch kia. Đến khi Lục Cảnh hoàn hồn lại, chỉ thấy nó mặt vẫn còn vẻ chưa đã thèm.
Xi nói với Lục Cảnh, "Nó đại khái 3 canh giờ là tiêu hóa hết tạp chất, rồi kéo tinh hoa ra, sau này ta có thể giúp ngươi rèn lại một cây thiền trượng, ngoài bộ dáng giống vậy ra, ngươi còn yêu cầu gì khác không?"
Lục Cảnh nghĩ nghĩ, "Pha cho ta chút crôm, à...chính là loại vật liệu ngươi tìm được đó."
Xi khẽ gật đầu.
Tiếp đó Lục Cảnh lại nói, "Còn có chỗ tài liệu vừa có được của ngươi, có thể giúp ta làm chút đồ nhỏ được không? Coi như thực hiện cái ước hẹn ba loại gì đó của ngươi."
Hắn vừa nói vừa trở về phòng lấy giấy bút mực nghiên, dựa theo ký ức vẽ ra một cái đồ bấm móng tay, một cái dao cạo râu, hai cái dao ăn, còn có một cái thìa cùng một cái cốc sắt cán bộ kỳ cựu kiểu những năm 70-80.
Mấy thứ này chắc là có thể dùng hết chỗ inox kia.
Nói về tác dụng thì, mấy thứ lặt vặt này không phải không có đồ thay thế, nhưng với Lục Cảnh mà nói ngoài dùng còn có ý nghĩa khác. Xem như một sự hoài niệm cuộc sống kiếp trước, ngẫu nhiên nhìn những vật nhỏ này trong tay, cũng có thể nhắc nhở bản thân mình rốt cuộc từ đâu tới.
Xi liếc nhìn, ngoài cái đồ bấm móng tay có chút thiết kế ra thì những thứ khác đều rất bình thường, thế là lắc đầu nói, "Mấy thứ này ngươi làm rất đơn giản, với ta chỉ là chuyện tiện tay, trừ cái thiền trượng ra, mấy thứ này không tính là trong ước định của chúng ta."
Vậy nên ngươi còn có thể nhờ ta làm hai thứ đồ nữa. Nếu nhiều hơn thì phải tự bỏ vật liệu ra, ngoài ra còn phải trả tiền công cho ta."
"Tiền công nhờ ngươi làm binh khí là bao nhiêu?" Lục Cảnh hiếu kỳ hỏi.
"Tùy độ khó và thời gian tiêu hao, 5000 lượng đến 30.000 lượng bạc khác nhau." Xi nói, "Đến mức cao hơn cũng có, đồ vật đắt nhất ta từng chế tạo khoảng 200.000 lượng tiền công, trước sau mất hơn 3 tháng." "Mặt khác nếu ti thiên giám đặt đồ thì ta sẽ giảm cho phân nửa."
Lục Cảnh nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, luyện khí kiếm tiền nhanh vậy sao? Nhìn Xi người không có trang sức châu báu gì, rất đơn giản mà còn là một phú bà ẩn mình. Nếu ngươi nói sớm như vậy thì việc ở chung lúc trước cũng không phải không thể cân nhắc.
Khoan đã, Lục Cảnh thấy có gì đó không đúng, hắn hỏi Xi, "Ngươi không rời khỏi thư viện, cũng không có hứng thú gì, muốn nhiều tiền làm gì?"
"Mua vật liệu chứ sao," Xi thản nhiên nói, "Mấy hôm trước nha thự giúp ta tìm được một khối quặng rất hiếm, nhưng bị một gã lái muối mua xuống làm đá điêu khắc, ta tốn 300.000 lượng mới mua lại được."
"..."
Lục Cảnh không biết nói gì, còn Xi thấy xong chuyện liền vội về tiếp tục làm thí nghiệm dung hợp, để lại phương pháp vào núi cho hắn rồi cưỡi Ngão Thiết vội vã rời đi.
Sau đó Lục Cảnh lại suy nghĩ một hồi về mười sáu chữ trên hàm răng, nhìn qua thì rất dễ hiểu, là khuyên người tu luyện bản plus của Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng nên xuất gia.
Nhưng nghĩ kĩ lại, Lục Cảnh thấy có rất nhiều chỗ nghi hoặc.
Nếu Hoằng Liên đại sư muốn truyền môn võ công đắc ý này cho người Phật môn, thì ngay từ đầu đã nên dạy thiền trượng cho đệ tử Phật môn là tốt rồi, sao còn phải cố ý một vòng, vứt thiền trượng cho con sơn tiêu kia.
Hơn nữa thiên hạ hòa thượng nhiều như vậy, trong nhà Phật thật sự có người Lục Cảnh muốn tìm thì đã không đến nỗi giờ không có một chút tin tức nào.
Tiểu hòa thượng Chiêu Minh cũng đã nói, sau khi Hoằng Liên đại sư viên tịch, trong giang hồ có không ít người muốn có y bát của ông. Ngay cả Huyền Không Tự là đại tông chính đạo đỉnh tiêm thiên hạ cũng động tâm, mời Diệu Chân sư thái người có di cảo của Hoằng Liên đại sư đến Huyền Không Tự làm khách một thời gian.
Đương nhiên, nói theo một khía cạnh khác thì Huyền Không Tự hành động này cũng xem là bảo hộ Diệu Chân sư thái. Dù sao trong giang hồ không ít kẻ có ý đồ với võ công của Hoằng Liên đại sư, thứ đầu tiên họ nghĩ đến là những bản thảo Hoằng Liên đại sư lưu lại, mà Diệu Chân sư thái tuy là cao tăng nổi tiếng trong Phật môn, nhưng lại chưa từng luyện qua võ công. Giữ bản thảo Hoằng Liên đại sư không chắc đã là chuyện tốt.
Mà Diệu Chân sư thái hiển nhiên cũng biết điều này, sau khi đến Huyền Không Tự không những hào phóng lấy bản thảo ra cho chúng tăng cùng tham khảo mà còn dứt khoát để bản bút tích trong Huyền Không Tự, tự mình chỉ chép lại một bản.
Còn một đám cao thủ Huyền Không Tự tụ tập nghiên cứu bản thảo kia mấy tháng, tuy rằng có thu hoạch nhưng chỉ là ở phương diện Phật học, không nhìn ra có giấu bí tịch võ học nào. Thế là chuyện này dần dần lắng xuống.
Lục Cảnh cũng không có ý định gì với bản thảo của Hoằng Liên đại sư, thứ nhất là nó ở Huyền Không Tự rất khó có cơ hội xem, thứ hai bản thảo đã bị các tăng lữ trong chùa nghiên cứu qua quá nhiều lần, Lục Cảnh cũng không cảm thấy mình còn có thể phát hiện ra điều gì.
Cái tịnh thổ kia có vẻ không ở trong bản thảo kia rồi.
Lục Cảnh lại trở về giường nằm, nghĩ lung tung một hồi, tiếc là không có được đáp án hợp lý, cuối cùng cũng chỉ có thể cứ vậy mà đi vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh đi nghe Thôi giáo thụ giảng về quỷ vật. Sau đó lại đến chỗ núi trong của Xi, theo giao hẹn lúc trước đem Ngão Thiết đã kéo xong vẫn thạch mang đi, tới trước chỗ Trúc Thủ Kính.
Hạ Hòe và Dương Đào cũng đã đợi sẵn ở đó.
Mặc dù Lục Cảnh đã nói với họ là mượn được Ngão Thiết trên lớp quỷ vật tham bí, nhưng đến khi tận mắt thấy dị thú ngây ngốc này xuất hiện thì Dương Đào và Hạ Hòe vẫn có chút không tin vào mắt mình.
Dù sao trước đó thái độ của Xi rất kiên quyết, không có đường lùi. Hai người không biết mấy hôm sau vì sao Xi đột nhiên đổi ý, chẳng lẽ mấy lời Lục Cảnh chỉ điểm kia thật sự có tác dụng? Nhưng không phải lúc trước hắn không đi nghe lớp luyện khí sao?
Dương Đào nhìn Lục Cảnh như đang đánh giá một vật gì đó hiếm có, bội phục nói, "Không ngờ Lục huynh còn có bản lĩnh này! Đây là Xi đó, ta hỏi giáo thụ lớp luyện khí, hắn nói Xi tuy còn trẻ, nhưng nói về luyện khí thì Xi có thể làm thầy của hắn rồi, ti thiên giám không ai hơn được nàng."
Thật ra nếu không phải Xi quá mức mê luyện khí, không muốn lãng phí thời gian dạy học thì vị giáo thụ kia lẽ ra đã do nàng làm rồi.
"Luyện khí của Xi xác thực rất lợi hại." Lục Cảnh nhìn con gấu trúc đang gặm tre nói, "Ta không bằng nàng, chỉ là tình cờ biết nhiều hơn nàng vài thứ thôi, mà ta cũng chỉ là kẻ bàn giấy suông thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận