Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 446: Long Hổ Bá Vương Thương

Chương 446: Long Hổ Bá Vương Thương Lục Cảnh vì còn có việc muốn hỏi đối phương, cho nên cũng không ra tay tàn độc. Mà tên đại đương gia Thanh Long trại trước mắt này võ công cũng lợi hại hơn trong tưởng tượng của hắn không ít, lại là một cao thủ tam lưu, hơn nữa không chỉ mới bước vào tam lưu, gần như là đỉnh phong tam lưu. Cho nên vừa rồi một chỉ đối diện kia thế mà cũng không bị thương nặng, sau khi chạy về phòng liền nhanh chóng vớ lấy một cây thiết thương bên cạnh giường, tiếp đó hét lớn một tiếng, liền lao về phía Lục Cảnh.
Thằng bé hoàn toàn bị một màn này dọa cho ngây người, nó không nghĩ tới Lục Cảnh không nói một lời liền trực tiếp động thủ, phải biết đây chính là trong sơn trại. Nếu bị người khác nhìn thấy, không bao lâu cao thủ trong trại sẽ đều chạy tới. Mà cho dù vận may tốt, không ai chú ý, chỉ cần đại đương gia kêu đau một tiếng, kết quả của chúng sẽ cũng chẳng khác gì nhau.
Thực tế tên vụng trộm Thanh Long trại lúc này một bên vung thương đâm về phía Lục Cảnh, một bên cũng đã chuẩn bị kêu người. Hắn cũng không ngây ngô như thằng bé, xem hết thảy những người biết võ công là một loại, từ trong lúc giao thủ ngắn ngủi vừa rồi hắn liền thấy Lục Cảnh thân thủ cao hơn hắn chứ không thấp hơn. Quả thật hắn cả đời chưa từng thấy kẻ địch nào cường thế như vậy. Nếu chỉ dựa vào một mình hắn, sợ là khó mà chiến thắng đối phương.
Bất quá trước khi gọi người, hắn vẫn ra thêm hai thương, muốn thăm dò thân thủ Lục Cảnh. Kết quả cũng khiến cho hắn một trái tim chìm xuống đáy cốc, bởi vì hắn phát hiện mình vừa thăm dò cái tịch mịch. Không thấy Lục Cảnh có động tác gì, liền dễ dàng hóa giải thế công của hắn, và điều này khiến hắn càng thêm không đoán ra được độ sâu của đối phương. Nhưng hắn không nghĩ tới là bên mình không thu hoạch được gì, bên Lục Cảnh lại có phát hiện mới.
"Long Hổ Bá Vương Thương?" Lục Cảnh đột nhiên lên tiếng.
Người đàn ông hơi giật mình, tiếp đó thần sắc đại biến, vốn định kêu cứu lời nói cũng lại nuốt vào bụng, nhìn Lục Cảnh ánh mắt kinh ngạc bất định, "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Lời này lẽ ra ta mới hỏi ngươi chứ," Lục Cảnh nói, "ngươi và Thiết Thương môn ở Liễu Châu có quan hệ thế nào?"
Mấy chiêu giao thủ vừa rồi, Lục Cảnh cảm thấy thương pháp của người trước mắt có chút quen mắt, sau khi cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhớ ra thương pháp này từ đâu tới. Trước kia khi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hắn cũng cùng Dương Đào luận bàn mấy lần. Đương nhiên đều là chiêu thức bên trên, hai người không vận dụng nội lực, nếu không thì Lục Cảnh cũng quá xem thường người.
Long Hổ Bá Vương Thương là võ học mà Dương Đào tu luyện, môn thương pháp này tuy không nhiều người biết trong giang hồ, nhưng lại thuộc loại thực lực lớn hơn danh tiếng, nếu không thì Dương Đào cũng sẽ không nhờ môn võ công này mà leo lên Thanh Vân bảng. Nhưng nếu Lục Cảnh nhớ không nhầm, môn công phu này của Dương Đào hình như là đơn truyền đến đời thứ ba, hắn không nghĩ tới có thể nhìn thấy ở trên người khác, chẳng lẽ tên này ăn cắp công phu của Dương gia sao?
Nhưng người trong cuộc không trả lời ý của hắn, chỉ là múa đại thương trong tay nhanh hơn, trong chốc lát đầy trời đều là bóng thương, bao trùm cả thân ảnh Lục Cảnh. Cũng khiến cho thằng bé đứng ngoài quan sát tim thót lên đến cổ họng. Ngay lúc nó lo lắng Lục Cảnh có thể sẽ bước theo vết xe đổ của những quan binh trước kia thì đã thấy những bóng thương kinh khủng kia đột nhiên thu lại. Tiếp đó nó thấy Lục Cảnh vẫn bình an vô sự đứng tại chỗ, còn hai ngón tay kẹp chặt đầu thương.
Đại đương gia mấy lần dùng sức, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi lên, nhưng vẫn không thể rút được thiết thương của mình. Ngược lại Lục Cảnh chỉ khẽ lắc ngón tay, cái bóng hình không thể địch nổi trong lòng thằng bé liền bị bay ra ngoài.
"Công phu của ngươi chưa luyện tới nơi tới chốn, sao lại làm chiêu này thành như thế này, chỉ có vẻ bề ngoài, tinh túy bên trong thì chẳng ngộ ra chút nào." Lục Cảnh lắc đầu.
Trên mặt người đàn ông lộ ra một nụ cười thảm hại, "Long Hổ Bá Vương Thương vẫn luôn là nhất mạch đơn truyền, chỉ có môn chủ Thiết Thương môn hạ nhiệm mới có thể tu luyện, Cát mỗ có tài đức gì mà có thể tu luyện môn võ công này?"
"Vậy ngươi luyện là..."
Người đàn ông lại ngậm miệng.
Lục Cảnh thấy vậy cũng không nóng vội, chủ động chuyển sang chủ đề, nói ra làm cho thằng bé bên cạnh giật mình, "Ta thấy không phải vừa rồi ngươi định gọi người sao, sao bây giờ lại không gọi?"
"Võ công của ngươi quá cao, ta gọi người cũng vô dụng, chẳng qua để cho đám huynh đệ ta đi tìm cái chết vô nghĩa thôi." Người đàn ông nói.
Lục Cảnh nghe vậy cười một tiếng, nhưng cũng không tin lời nói ma quỷ của hắn. Có thể làm đến thủ lĩnh một đám thổ phỉ, làm sao có thể là người thương dân trách trời, huống hồ theo lời của thằng bé, đám người này đều là do hắn tụ tập dọc đường, sau đó chiếm địa phương ở đây làm cái nghề buôn bán không vốn. Tình cảm của hắn với đám người này có thể sâu đậm bao nhiêu, Lục Cảnh giữ thái độ hoài nghi.
Dù sao nếu hắn ở vị trí của người đàn ông, dù chỉ có một tia hi vọng, hắn cũng sẽ để thuộc hạ nghĩ cách ngăn cản đối thủ, sau đó mình lén lút chuồn đi. Việc đối phương không kêu người, phần lớn có lẽ do hắn đã nói ra danh tự Long Hổ Bá Vương Thương.
Nhưng việc này cũng khiến Lục Cảnh có chút khó nghĩ, vốn dĩ hắn không có ý định để lại cái mạng của những đầu não trong trại này, cho dù hỏi xong, sau khi hắn không động thủ, cũng sẽ lùng sục một lượt, đem bọn họ đưa đến huyện thành chặt đầu. Nhưng hiện tại người đàn ông trước mắt này tựa hồ có chút quan hệ với Dương Đào, với Thiết Thương môn, điều này khiến Lục Cảnh do dự.
Bất quá nghĩ một hồi hắn vẫn quyết định gác chuyện này sang một bên, hỏi theo kế hoạch ban đầu, "Các ngươi chiếm nơi này từ khi nào, những thôn dân trồng trọt ở chân núi đâu, bị các ngươi giết rồi sao?"
"Chúng ta giết không ít người, nhưng không giết thôn dân ở đây." Người đàn ông lại không cự tuyệt trả lời loại vấn đề này, "Trước khi chúng ta đến đây, hầu hết người ở đây đã chạy hết rồi."
"Đi đâu?" Lục Cảnh rốt cuộc không giấu giếm ý đồ của mình nữa, hắn vẫn đang nghĩ đến đám sức lao động rẻ mạt này. Lúc đầu hắn định để nơi này trồng nhân sâm, nhưng sau khi khảo sát thực địa, hắn lại thay đổi ý định, đất ở đây rất màu mỡ, diện tích lại lớn, nếu dùng hết để trồng nhân sâm thì quá lãng phí.
Nhất là đối với giai đoạn hiện tại của hắn, hai mảnh đất trồng dược trước kia mở rộng đến vài mẫu là quá đủ rồi, còn lại cũng không có tác dụng gì. Mà đất chân núi vốn là đồng ruộng, mặc dù bây giờ bỏ hoang, nhưng chỉ cần hơi khai khẩn là có thể trồng trọt được. Đây cũng là bạc cả.
Trong loạn thế, giá lương thực đang cao, không nói chiếm hết, làm một nửa thôi cũng có thể đổi được không ít tiền. Hơn nữa Lục Cảnh cũng có thể dự trữ chút phòng khi khẩn cấp. Chưa kể là sau này Lục Cảnh còn định nghiên cứu một chút việc cải tiến độ phì của đất, trồng ra nhân sâm năm tuổi, và làm thế nào để tuần hoàn sử dụng đất đai... những điều này đều cần người để hoàn thành.
Lục Cảnh hiện tại đã không chỉ nghĩ đến việc tiễu phỉ, còn có cả việc khôi phục sản xuất về sau. Và người tốt nhất không gì bằng những người nông dân từng trồng trọt ở đây, thứ nhất là họ quen thuộc nơi này, thứ hai là Lục Cảnh rất tin tưởng ánh mắt của Ôn đại nương. Cảm thấy những người bà lựa ra sẽ không sai, đáng tiếc câu trả lời của người đàn ông lại như dội cho hắn một gáo nước lạnh.
"Một bộ phận nghe nói theo người đi Hồ Châu tránh loạn, còn một bộ phận thì..." người đàn ông liếc nhìn Lục Cảnh, "Chắc là bị bắt đi sung quân rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận