Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 184: Thần tiên tặng bút

Dưới tác dụng của phù lục, Miêu viên ngoại tiểu nhi tử Miêu Thạch rất nhanh liền không nhịn được, đem tất cả chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này đều kể ra một cách triệt để. Phần lớn những chuyện này đều không sai biệt so với những suy đoán trước đây của Lục Cảnh và Yến Quân. Bất kể là chuyện vợ của Hàn Nhị Lang, hay là trâu cày của Lý Nhị, việc Miêu viên ngoại gặp phải Cửu Vĩ Hồ Yêu, cũng như chuyện cái chậu bảo bối cửu long của Tân Lột Da đều xuất phát từ ngòi bút của hắn. Chiếc thần bút trong tay Miêu Thạch có một sức mạnh to lớn, có thể biến những thứ được vẽ thành hiện thực. Sau khi có được bút, vật đầu tiên hắn vẽ là một chiếc ghế, và sau khi vẽ xong nét cuối cùng, chiếc ghế liền thật sự từ trong tranh nhảy ra, rơi ngay trước mặt hắn. Nhìn kỹ thì nó không khác gì chiếc ghế trong phòng của hắn. Tiếp đó, hắn lại thử vẽ bàn học, bình phong và giường của mình, chúng đều y như thật. Thế là, gan của Miêu Thạch ngày càng lớn, bắt đầu chuyển ánh mắt sang những vật sống. Vật sống đầu tiên hắn vẽ là một con cá vàng. Vẽ xong thì thả vào hồ nước trong sân sau, con cá vàng quả nhiên đã vẫy đuôi bơi lội, rất nhanh hòa vào đàn cá, khó mà phân biệt được. Được cổ vũ, Miêu Thạch sau đó lại vẽ một con chim hoàng oanh và một con gà trống. Hoàng oanh thì nhất phi trùng thiên, gà trống thì ha ha ha vỗ cánh, nhảy vào trong sân. Miêu Thạch biết mình đã gặp được bảo bối, thế là hắn lập tức vung bút vẽ cho mình một ngọn núi vàng. Nhưng không rõ vì nguyên do gì, ngọn núi vàng đó đã không trở thành hiện thực. Miêu Thạch lại thử vẽ một thỏi bạc, kết quả bạc cũng vẫn nằm trên tranh vẽ. Miêu Thạch thấy vậy thì có chút trợn tròn mắt, vội vàng vẽ tiếp một cái ống đựng bút, và lần này thì ống đựng bút xuất hiện trước mặt hắn, nhưng một khi hắn có ý định bán ống đựng bút để đổi lấy tiền, ống đựng bút này liền biến trở lại thành một bức tranh. Thế là Miêu Thạch mơ hồ cảm giác được, đồ vật vẽ ra bằng chiếc bút này xem chừng không thể mang đi đổi lấy tiền bạc được. Trong nửa tháng sau đó, Miêu Thạch không làm chuyện gì khác, mà chỉ không ngừng tìm tòi về chiếc thần bút trong tay. Hắn đã phát hiện thêm được không ít chuyện. Ví dụ như, đồ vật ở trong tranh, nhiều nhất chỉ có thể tồn tại mười ngày ở trên đời này, sau đó sẽ biến trở lại thành một bức tranh, và cũng không thể nào vẽ lại lần nữa. Hơn nữa, nếu vẽ không đẹp, dù có thần bút trong tay, cũng không thể khiến vật được vẽ trở nên sống động được. Ví dụ như, Miêu Thạch thử vẽ một cây lựu mà hắn không quen thuộc, vẽ xong thì không có gì xảy ra cả. Miêu Thạch mới học vẽ chưa đến hai năm, lại cũng không phải ngày nào cũng vẽ, nên những đồ vật sở trường của hắn cũng không có nhiều. Rất nhanh hắn đã vẽ hết, rơi vào cảnh dù có thần bút trong tay nhưng cũng không có gì để vẽ. Nhưng tình huống này không phải là không có cách giải quyết, đó chính là làm mô phỏng. So với tự mình động thủ vẽ thì mô phỏng có vẻ đơn giản hơn một chút, tỷ lệ thành công cũng sẽ cao hơn nhiều. Mà đối tượng để Miêu Thạch mô phỏng tốt nhất dĩ nhiên chính là lão sư của hắn, Mã Lương. Thế là hắn đã đi tìm Mã Lương để xin một vài tác phẩm hội họa. Trong đó có cả những bức vẽ tỉ mỉ về nhân vật, cũng có cả những bức về tẩu thú, phi cầm, phong cảnh đồng quê, thậm chí còn có vài bức về dị thú được trích ra từ một cuốn cổ tịch tên là "Sơn Hải Chí". Sau khi trở về, việc đầu tiên Miêu Thạch làm là mô phỏng một bức vẽ chân dung. Lúc trước, hắn chưa từng gặp Hàn Nhị Lang và vợ, cũng không biết người phụ nữ được vẽ là ai. Chỉ là đơn thuần cảm thấy nàng ta rất xinh đẹp, nên liền nảy sinh ý muốn mô phỏng lại. Hắn mất khoảng 5 ngày mới cẩn thận mô phỏng xong. Và rồi, một nữ tử giống hệt như trong tranh, với trang phục y như vậy, đã xuất hiện ở trong phòng của hắn. Dù cho trước đó, Miêu Thạch đã từng vẽ ra bàn ghế, thậm chí cả cá bơi và chim bay, nhưng tận mắt nhìn thấy một người sống sờ sờ từ trong tranh bước ra vẫn khiến hắn chấn kinh. Đặc biệt là khi hắn nghe xong nữ nhân kia tự thuật, mới biết đối phương hóa ra lại là người ở kinh sư. Sau đó, hắn và nữ nhân đó cùng nhau quay trở lại chỗ ở của nàng trong thành. Nhưng sau khi dò hỏi hàng xóm láng giềng, Miêu Thạch phát hiện ra nàng đã chết từ hai năm trước rồi. Tiếp đó, Miêu Thạch thẳng thắn nói cho nàng sự thật rằng nàng chỉ là người trong bức tranh, đồng thời cũng chỉ có 10 ngày tuổi thọ. Nữ nhân kia nghe xong im lặng một hồi, sau đó hỏi Miêu Thạch liệu nàng có thể ở lại trong thành không. Miêu Thạch thì không có ý kiến gì cả, ban đầu hắn làm mô phỏng bức tranh kia vốn chỉ để kiểm chứng uy lực của thần bút, giờ thì người đã xuất hiện trước mặt rồi, ngược lại hắn có chút không biết làm sao để sắp xếp đối phương. Tuy nhà Miêu gia không nhỏ, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là con thứ, những gì hắn có thể quản lý về cơ bản cũng chỉ là cái sân nhỏ của mình, cộng thêm việc hắn cũng hiểu rõ tính tình của lão cha mình. Sợ việc lưu lại người phụ nữ này sẽ khiến cho vị trí vốn đã rất bất ổn của mẫu thân hắn lại càng thêm nguy hiểm, thế là hắn cũng đành dứt khoát đồng ý. Và sau chuyện này, Miêu Thạch càng trân trọng chiếc thần bút, đồng thời bắt đầu thử dùng nó để làm một số chuyện. Tuy con đường kiếm tiền đã bị chặn, nhưng ngoài việc kiếm tiền ra, vẫn còn không ít nơi có thể phát huy được tác dụng của thần bút. Ví dụ như mấy ngày sau, chuyện trâu của Lý Nhị đá hỏng ruộng cúc nhà Miêu gia. Trong đó có không ít loại hoa cúc mà Miêu Thạch rất thích, ban đầu hắn còn dự định vẽ lại chúng, nhưng hiện tại cúc đã hỏng hết rồi, không vẽ được nữa. Nhưng vẫn còn thứ khác có thể vẽ được. Miêu Thạch nhớ lại rằng trong những tác phẩm hội họa của Mã Lương cho hắn, có một bức vẽ trâu cày của Lý Nhị. Thế là một ý kiến liền nảy ra trong đầu hắn. Miêu Thạch đã nhờ một hộ vệ có quan hệ tốt với mình dắt trâu của Lý Nhị đi trong đêm tối, sau đó giết chết, gỡ sừng trâu, vứt xác xuống sông. Tiếp đó, hắn đặt đôi sừng trâu ở phía sau sân của đồ tể trong thôn, đợi khi Lý Nhị phát hiện sừng trâu rồi đi nha môn tố cáo đồ tể, Miêu Thạch lại hoàn thành nét vẽ cuối cùng bức tranh mô phỏng trâu cày. Việc này lại làm hiện ra con trâu đưa đến nhà của Lý Nhị. Như thế thì Lý Nhị sẽ phải chịu một trận đòn roi. Hơn nữa, Miêu Thạch còn mong chờ đến mười ngày sau con trâu cày lại một lần nữa biến mất, xem Lý Nhị sẽ như thế nào. Sau này, Miêu Thạch không ngừng nỗ lực, trước tiên là vẽ hồ yêu dọa gã lão cha háo sắc, tiếp đó lại vẽ ra cái chậu cửu long để người ta bán lại cho Tân Lột Da đã từng lừa gạt mẹ hắn, đương nhiên hai ngàn lượng bạc kia Miêu Thạch không hề dám nghĩ tới. Và khi hắn nói đến đây, ba người Lục Cảnh đều không hẹn mà cùng nhíu mày, sau đó Yến Quân mở miệng hỏi, "Vậy lão sư của ngươi, Mã Lương đâu?" "Cái gì?" Miêu Thạch mờ mịt. "Ngươi có vẽ lại lão sư Mã Lương của ngươi không? Tính theo thời gian... Lẽ ra phải trước mười ngày, còn sớm hơn cả khi ngươi vẽ trâu một ngày nữa ấy." "Ta... ta không có vẽ lão sư của ta." Vẻ mặt của Miêu Thạch không hề giống như đang nói dối. Hơn nữa, trong suốt thời gian bị thiếp phù lục, từ đầu đến cuối hắn cũng không hề nhắc đến Mã Lương. Miêu Thạch thấy vẻ mặt của ba người không tốt thì vội vàng bổ sung, "Ta quả thật có chút lo lắng lão sư sẽ nhìn ra chuyện gì đó, dù sao những bức vẽ đều là của thầy ấy đưa cho ta. Nhưng mà thầy vẫn luôn không hề hỏi ta về chuyện này, nên đương nhiên ta cũng sẽ không chủ động nói với thầy." Trong lòng Lục Cảnh có chút động, "Trong khoảng thời gian này, ngươi có đưa bút cho ai khác không?" "Không có," Miêu Thạch trả lời rất thẳng thắn, "Loại bảo bối này làm sao ta lại đưa cho người khác được chứ." "Vậy con bút này ban đầu ngươi làm sao mà có được, chẳng lẽ thật sự là do thần tiên tặng cho ngươi?" Hạ Hòe nói. "Không sai," Miêu Thạch gật đầu, "Vị thần tiên đó còn nói với ta là phải cẩn thận những người ở thư viện, nên dạo gần đây ta luôn luôn trốn tránh những người đọc sách đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận