Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 57: Ngày nào cùng tình cảnh mới

Chương 57: Ngày nào đó cùng tình cảnh mới
Nơi Lục Cảnh ở là thôn xóm nằm ngay sát tường thành Ổ Giang, nên an ninh luôn rất tốt. Dù sao hắn ở đây lâu như vậy, trừ lần trước có một tên tội phạm lẩn trốn ở đây, dẫn tới quan phủ tới bắt người, còn lại thì gần như không gặp phải vụ việc an ninh nghiêm trọng nào. Cùng lắm chỉ là mấy chuyện vặt vãnh tranh chấp trong xóm, hương thân có thể đứng ra hòa giải.
Vì vậy, khi thấy cửa phòng mình mở toang, Lục Cảnh rất bất ngờ. Cân nhắc đến điều kiện kinh tế trước kia, hắn nghĩ mình bị trộm dường như không có khả năng lắm. Thế là, Lục Cảnh lại nghĩ đến lời cảnh báo của gã họ Bạch ở hầm than. Hắn tự nhủ, mình chỉ đi đốn mấy khúc gỗ thôi mà, cũng đâu có cản trở người khác kiếm tiền, lẽ nào cũng có thể đắc tội ai sao?
Vừa nghĩ, Lục Cảnh vừa chạy tới trước cửa.
Và điều khiến hắn không ngờ là vị khách không mời mà đến xông vào nhà mình vẫn chưa hề rời đi. Chiếc bàn gỗ cũ kỹ của hắn hiện đang bày một vò rượu lâu năm, hai con gà quay, còn có thịt bò kho và đậu phộng. Ba gã đàn ông to lớn đang ngồi ăn uống nhiệt tình trước bàn. Có điều, vì trong nhà Lục Cảnh chỉ có hai cái ghế, nên một gã đã trực tiếp phá chiếc giường hắn ngủ, bẻ gãy một đoạn, dùng kê mông.
Lúc Lục Cảnh nhìn vào nhà, người đối diện cửa cũng thấy hắn. Gã quệt dầu trên miệng, quay đầu lại quát lớn, “Ngu ngốc đại tử, có người tới, mau xem có phải là không?”
Sau đó, Lục Cảnh thấy một bóng dáng như tháp sắt từ một khu vực trong nhà mà hắn không nhìn thấy bước ra. Đến khi nhìn rõ mặt người kia, Lục Cảnh càng kinh ngạc, "Ngưu Cửu?"
Giờ đây, Ngưu Cửu trông không hề có chút tinh thần hăng hái như lúc khuân vác ở bến tàu trước đây. Cả người hắn lúng túng, lại như có chút mất mặt khi đối diện với Lục Cảnh, chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi xuống, nhỏ giọng nói, “Là… Là hắn.”
“Lớn tiếng lên chút đi, bọn đàn bà ở Tử Linh Lung còn kêu to hơn ngươi!” Người vừa lên tiếng ném xương gà lên đầu Ngưu Cửu, hùng hổ nói, “Uổng công thân thể vạm vỡ, bọn ca nguyện ý dìu dắt ngươi mới mang ngươi qua đây, bộ dạng hèn nhát này thì cả đời chỉ có thể làm lao động.”
Ngưu Cửu âm thầm nắm chặt tay khi bị xương gà đập trúng, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, cả người lộ vẻ chán nản.
Lục Cảnh nhíu mày, lạnh lùng nhìn ba gã kia ngồi cạnh bàn, rồi nói với A Mộc đứng bên cạnh, "Ngươi đứng đây chờ ta một lát."
Nói xong, hắn không thèm quan tâm đến vẻ mặt xấu hổ của Ngưu Cửu bên cạnh cửa, cứ vậy cầm theo gậy gỗ bước vào nhà.
Càng vào trong, lông mày Lục Cảnh không khỏi nhíu lại càng sâu.
Những vật phẩm tương đối quý giá, như yếm tơ vàng, hai quyển bí tịch, Lục Cảnh giờ đây đều mang theo bên người. Số tiền hắn kiếm được trong hai ngày làm ở hầm than, một phần nhỏ hắn dùng trả tiền thuê nhà, mua chút bột gạo, thức ăn, thêm chút đồ dùng sinh hoạt như chổi mới, mấy cái bát đĩa để ăn cơm, uống nước, còn lại phần lớn cất vào tiệm cầm đồ.
Bây giờ, trừ ba cái chén bị người ta lấy uống rượu, còn lại bát đĩa đều bị ném xuống đất vỡ tan, mảnh sứ vương vãi khắp nơi, mấu chốt là cây chổi mới dùng quét mảnh sứ vỡ cũng bị người ta làm gãy. Trong phòng bây giờ hỗn độn như cái tủ figure bị đám trẻ con thích quậy phá ở nhà tàn phá lúc ăn tết.
Mà kẻ gây ra tất cả những chuyện này lại đang ngồi trước bàn ăn uống hả hê, tựa hồ không hề thấy xấu hổ.
Người lên tiếng trước uống thêm một bát rượu, ợ một tiếng, lúc này mới liếc nhìn Lục Cảnh, "Ngươi là Lục Cảnh... Ta nghe nói ngươi đã hơn 10 ngày không ra bến tàu làm việc, làm gì, coi bang quy của Thanh Trúc bang không ra gì à?"
“A, vậy là Tần tiểu đầu phái các ngươi tới tìm ta?” Lục Cảnh nghe lời này thì nghĩ là chuyện sau trận đánh ở quán trà hôm nọ. Tần tiểu đầu định mượn cớ hắn lơ là công việc để gây sự.
Nhưng không ngờ, gã đang gặm chân gà nghe vậy lại cười nhạo, "Tần Chính Nguyên là cái thá gì chứ!" Gã ta rõ ràng đã hơi say, nói lảm nhảm, "Hơn nữa, họ Tần không còn là tiểu đầu nữa rồi. Từ nay về sau, tất cả các ngươi đều do Quách nhị gia quản.”
"Thật là ta kiến thức nông cạn, Quách nhị gia này là ai vậy?" Lục Cảnh kiểm tra trí nhớ, phát hiện trong tầng lớp lãnh đạo Thanh Trúc bang dường như không có nhân vật này.
"Ha ha tiểu tử, ngươi biết đó, tên bang chủ Giải Liên Thành của các ngươi vì chuyện bí tịch đắc tội nhiều người trong võ lâm quá, hiện giờ đã mất tích, không biết bị ai bắt đi thẩm vấn rồi, nhất định không về được nữa…”
“Chúng ta, Hoàng đường chủ của Tam Hổ đường thương cảm mấy kẻ nghèo khổ làm ở bến tàu như các ngươi, từ thiện rộng rãi, quyết định tiếp quản Thanh Trúc bang. Mười ba tiểu đầu trước kia, ai ngoan ngoãn thì vẫn có thể theo Hoàng đường chủ ăn thịt. Còn những kẻ không biết thời thế thì, ha ha…”
Gã nói cười lạnh ba tiếng, "Kết quả ngươi thấy đấy, họ Tần đã biến mất rồi. Giờ thì bến tàu Trương gia do Quách nhị gia định đoạt. Quách nhị gia ghét nhất bọn dưới trộm gian dùng thủ đoạn. Việc đầu tiên của hắn ở bến tàu là rà soát danh sách, quả nhiên đã bắt được ngươi. Trong danh sách phu khuân vác rõ ràng có tên ngươi, thế mà dạo gần đây ngươi lại không đến bến tàu làm việc chăm chỉ. Bọn ca hôm nay đến là để giúp Quách nhị gia giải quyết lo âu."
Lúc này, Lục Cảnh cuối cùng cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra hôm nay. Có thể nói đây là phản ứng dây chuyền của vụ bí tịch. Thanh Trúc bang mất đi Giải Liên Thành, cao thủ mạnh nhất, lại thêm thù với rất nhiều người trong giới võ lâm, giờ là lúc suy yếu nhất nên bị các thế lực xung quanh nhòm ngó, thừa cơ chiếm đoạt.
Tam Hổ đường này Lục Cảnh ngược lại từng nghe qua, coi như là một thế lực giang hồ khá lớn ở Ổ Giang thành, một nửa sòng bạc trong thành đều do Tam Hổ đường kinh doanh. Ngoài ra còn không ít sản nghiệp khác trong thành, trước đây sống rất khiêm tốn, duy trì là chủ, cơ bản không khuếch trương.
Ai ngờ không động thì thôi, vừa động lại làm kinh thiên động địa, một hơi nuốt chửng Thanh Trúc bang, xem ra vị Hoàng đường chủ này cũng là người không cam chịu cô đơn.
Nhưng Lục Cảnh không quan tâm mấy chuyện tranh đấu bang phái. Nghe ba người ngồi bên cạnh bàn nói xong, hắn gật đầu, “Các ngươi tới vừa đúng, ta vốn định rời khỏi Thanh Trúc bang. Nếu bây giờ đến phiên các ngươi quản lý, vậy làm phiền các ngươi giúp ta mang trả lệnh bài này cho Quách nhị gia.” Lục Cảnh vừa nói vừa định sờ vào lệnh bài ở thắt lưng. Không ngờ người vừa lên tiếng lại hét lên, "Chậm đã!"
"Sao, còn có chuyện gì khác à?" Lục Cảnh ngẩng đầu lên.
"Tiểu tử, ngươi xem đây là nơi nào, Thanh Trúc bang là chỗ ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?" Một gã có nốt ruồi lớn trên má trái xụ mặt khiển trách.
“Phu khuân vác trong bang chẳng phải vẫn luôn là muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Lục Cảnh hơi khó hiểu khi bị hỏi vậy.
“Ngươi nói cái đó là chuyện của ngày nào rồi. Giờ quy củ thay đổi rồi. Quách nhị gia chưa gật đầu, đám này ai cũng không được lui.” Người mở miệng trước vừa nói vừa ném chiếc chén rượu trên tay xuống bàn, vang lên một tiếng “choang”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận