Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 09: Thiết giáp võ sĩ

Chương 09: Thiết Giáp Võ Sĩ Bước vào trong tiệm may võ sĩ, chiều cao thế mà vượt quá tám thước. Sau khi vào cửa thậm chí không thể không phải khom cả lưng, nếu không thì ngực liền muốn đâm vào xà nhà trên cửa! Mà so với cái thân hình kinh khủng kia của hắn thì đáng sợ hơn là bộ khôi giáp dày cộp hắn khoác trên người, trọng lượng e là đã vượt quá 200 cân. Từ xa nhìn lại, phảng phất như một tòa thành lũy sắt thép di động! Thêm vào đó trên mặt còn đeo con mặt nạ bằng đồng, khiến cho toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều được bao bọc kín mít, không có một tấc da thịt nào lộ ra ngoài. Cho dù là ai nhìn thấy một đối thủ không có kẽ hở như vậy, trong lòng đều không kìm được mà sinh ra một cảm giác tuyệt vọng! Nữ chưởng quỹ lúc này đã tuyệt vọng nhắm mắt lại. Mà bên cạnh nàng, tên tiểu nhị thì đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ trên đất. Tiếp đó cả người giống như cái sàng đồng dạng run lên, ôm đầu lẩm bẩm, không biết đang cầu nguyện với vị thần phật phương nào. Đáng tiếc thần minh hắn thờ phụng cũng không thể nghe được lời khẩn cầu của hắn.
Sau một khắc, chỉ thấy tên võ sĩ cao lớn nhấc đao hướng về phía hắn đi tới. Bước chân không tính là nhanh, nhưng một bước của hắn gần như bằng hai bước chân của người bình thường! Bàn chân to lớn rơi trên mặt đất, tựa như tiếng trống trận, phát ra tiếng "Đông đông đông" trầm đục. Đồng thời còn giơ lên thanh loan đao trong tay! Nhưng mà còn chưa kịp chờ thanh loan đao kia hạ xuống, tên võ sĩ cao lớn đã cảm thấy sau đầu một trận kình phong đánh tới! Phản ứng của hắn đã rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh hơn được cây thiền trượng trên đỉnh đầu! Còn chưa kịp quay cổ lại, thì cây thiền trượng đã từ trên trời giáng xuống, hung hăng vung mạnh vào mũ giáp của hắn! Chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang lên, chiếc mũ sắt dày gần một tấc lại trực tiếp bị một trượng nện lõm xuống dưới một nửa! Chỉ là cái luồng khí lãng do va chạm sinh ra đã khiến nữ chưởng quỹ suýt nữa bị hất tung xuống đất. Chớ nói chi là tên võ sĩ cao lớn bị một trượng đập ngay chính giữa. Chỉ nhìn một cách đơn thuần mức độ biến dạng của chiếc mũ sắt, liền biết người bên trong chắc chắn không còn khả năng sống sót, chí ít hơn nửa đầu đã bị đập nát. Một trượng uy, lại có thể kinh khủng đến tận đây, khiến cho cả ba người trong tiệm trợn mắt há mồm. Nhưng ngay sau đó, sự tình càng thêm khó tin lại lần nữa xuất hiện.
Chỉ thấy tên võ sĩ cao lớn ăn một kích chí tử này, thân hình chỉ là khựng lại một chút. Tiếp đó tựa như người không có chuyện gì lại vung loan đao trong tay, bổ về phía Lục Cảnh giữa không trung! Thấy chiêu Đương Đầu Trượng Hát trước đó của mình không có hiệu quả, Lục Cảnh cũng không hề ngạc nhiên như những người khác. Bởi vì ngay từ lúc thiền trượng đập trúng mũ sắt, hắn đã phát giác được sự dị thường ở bên dưới, gần như tất cả lực cản đều đến từ chiếc mũ giáp kia, còn phần xương cốt vốn nên có tác dụng nâng đỡ thì dường như không hề tồn tại. Vì vậy cho dù một kích đánh trúng, Lục Cảnh cũng không đắm chìm trong vui sướng vì đã thành công, mà nhanh chóng thu thiền trượng về, để ngang trước ngực, dùng một chiêu Thiết Tỏa Hoành Giang đón lấy một đao đang lao đến mặt. Loan đao cùng thiền trượng giao sát nhau trong tích tắc, ngoài cự lực kinh khủng ra Lục Cảnh còn cảm nhận được một cỗ kình lực âm hàn mục nát theo thiền trượng chui vào trong kinh mạch của hắn. Rõ ràng kình lực kia không tính là mạnh, nhưng những nơi nó đi qua nội lực của hắn đều không thể ngăn cản, gần như vừa chạm vào liền bị đánh bại. Nhưng rất nhanh, cơ thể của hắn tựa như cảm giác được nguy hiểm, trạng thái bị động vốn đã lâu không xuất hiện lại lần nữa mở ra. Nội lực như hồng thủy vỡ đê từ trong đan điền điên cuồng tuôn ra, đón lấy cỗ khí hủ âm hàn kia. Vây hãm cỗ hủ khí đó ở khu vực vai ngực và cự cốt, không cho nó tiếp tục tràn xuống. Ngay sau đó hai bên liền triền đấu với nhau.
Lục Cảnh có thể cảm nhận được chân khí của mình đang nhanh chóng tiêu hao. Sau khi tiến vào cảnh giới nhất lưu, ngay cả hắn cũng không rõ trong cơ thể mình rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu chân khí. Nhất là sau khi hai mạch Nhâm Đốc được khai thông, một khi nội lực của hắn bị suy giảm, Tiểu Kim Cương Kình liền sẽ tự phát bắt đầu vận chuyển, liên tục sinh ra nội lực mới, bù đắp vào phần trước đó đã hao tổn. Cho nên giờ Lục Cảnh đã sớm từ bỏ giãy dụa, không còn hy vọng xa vời là có thể thông qua sinh hoạt hằng ngày để tiêu hao hết chân khí trong cơ thể. Cho đến khi hắn gặp phải tên võ sĩ cao lớn trước mắt. Rõ ràng chỉ giao thủ một chiêu, Lục Cảnh đã phát hiện nội lực trong đan điền đã bị tiêu hao một mảng lớn. Nội lực mới sinh ra lần đầu không bù được tốc độ tiêu hao. Lục Cảnh không khỏi hơi kinh ngạc. Rốt cuộc cỗ hủ khí này là thứ gì... Thế mà lợi hại như vậy? Bất quá bây giờ không phải lúc suy nghĩ loại chuyện này. Theo tên võ sĩ cao lớn vung ra một đao, Lục Cảnh cũng bị đánh bay ra, giống như một quả đạn pháo, liên tiếp đụng gãy mấy cây xà nhà, khiến cho mái nhà vừa được sửa lại đã lại bị thủng một lỗ.
Đợi khi hắn rơi xuống mặt đất, vừa mới đứng vững thân hình thì lại nghe thấy tiếng xé gió của loan đao! Hơn nữa lần này lại có đến hai thanh! Là hai đồng bạn của tên võ sĩ kia! Lục Cảnh trước đó từng chú ý thấy có ba thanh loan đao đã bổ tung cửa tiệm may, nói cách khác, ngoài cửa ít nhất có ba người. Chỉ là do tên võ sĩ bước vào trước có vóc dáng quá lớn, gần như nhét đầy cả cửa, khiến cho hai đồng bạn của hắn chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Cho đến khi Lục Cảnh xuất hiện, hai người này cuối cùng cũng không chịu nổi sự tịch mịch, nhao nhao xuất thủ. Hai thanh loan đao gần như không phân trước sau, lần lượt chém vào phần eo và đùi của Lục Cảnh! Trong bão cát, cũng không biết bọn họ làm cách nào mà có thể khóa chặt vị trí của Lục Cảnh ngay từ đầu. Hai đao này, dù là góc độ hay tốc độ đều không thể chê được. Đồng thời còn lấy cát vàng đầy trời làm yểm hộ, người bình thường e rằng còn chưa thấy bóng dáng đã bị chém thành hai nửa rồi. Nhưng đáng tiếc là đối thủ của bọn họ hôm nay là Lục Cảnh. Cho dù tầm nhìn trong bão cát bị cản trở nghiêm trọng, Lục Cảnh vẫn nương tựa vào thính lực xuất sắc của mình, chính xác bắt được vị trí của hai đao này trong tiếng gió gào thét. Bất quá, hắn cũng không tránh né, ngược lại còn tiến lên trước nửa bước, dùng một chiêu quét ngang bát hoang, một chọi hai, trực tiếp đối cứng lại! Trước đó ở trong phòng, Lục Cảnh nhìn có vẻ chật vật, nhưng thực tế cũng không hề bị thương nhiều, hơn nữa còn thử được lực lượng của tên võ sĩ cao lớn kia, đại khái cũng chỉ ở trình độ đỉnh phong nhị lưu. Chỉ là lúc đó Lục Cảnh chịu thiệt là ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực, hơn nữa cú vung mạnh lúc trước cũng đã dùng hết khí lực, lúc này mới bị đánh bay ra khỏi phòng. Bây giờ hai chân của hắn đã một lần nữa đứng trên mặt đất, đương nhiên sẽ không còn sợ loan đao của đối phương nữa!
Theo một tiếng va chạm của sắt thép. Lục Cảnh một trượng đã quét gãy cùng lúc hai thanh trường đao! Mà tiếp theo, hắn lại không ngừng nỗ lực, vung thiền trượng tinh thiết trong tay thành một đám bóng xám, trút xuống đập về phía hai tên thiết giáp võ sĩ kia. Trong nhất thời chỉ nghe những tiếng "Bình" "Pằng" không ngừng bên tai. Trong một hơi ngắn ngủi, thiền trượng đã cùng khôi giáp điên cuồng va chạm ít nhất mấy chục lần, khiến cho khôi giáp lõm chõm như bề mặt mặt trăng. Lục Cảnh trước đó đã vung một trượng làm dẹt đầu của một tên thiết giáp võ sĩ, nhưng hành động của đối phương lại không hề bị ảnh hưởng nhiều, vì thế mà hiện tại hắn cũng mặc kệ cái gì điểm yếu, cứ nện vào chỗ nào thì nện. Lục Cảnh ngược lại cũng muốn xem xem, cái thứ ở phía sau lớp thiết giáp kia rốt cuộc có thể chống chịu được bao lâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận