Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 481: Lui trận

Chương 481: Lui quân
Lục Cảnh không ngờ vị Ô tiền bối này nhìn có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng lại là người rộng rãi, hào phóng khác thường. Không nói đến chuyện đi ngàn dặm xa xôi đến giúp hắn xử lý sự tình về hoạt thi, còn kiên quyết muốn nhét thêm bình đan dược cho hắn. Mặc dù đan dược này Lục Cảnh không dùng được, nhưng hắn có thể bán lấy tiền, hoặc đưa cho Hạ Hòe, Yến Quân các nàng. Tóm lại thế nào cũng không thiệt.
Vì vậy, Lục Cảnh cảm thấy mình càng không có lý do lười biếng, phải thêm chút sức mới được. Hắn lấy ra dáng vẻ thúc trưởng nhân sâm trước đây, đem đám cây xanh tốt tươi không tiếc tiền, rải về phía cây sơn tra kia.
Không lâu sau, cây sơn tra đó bỗng rung lên một trận, sau đó lớn nhanh hơn. Chẳng những cành lá trở nên xum xuê, mà sau đó còn nở ra những đóa hoa trắng nhỏ, điểm xuyết giữa những tán lá xanh mướt, trông rất đẹp mắt.
Sau đó, trên cây bắt đầu kết trái. Lúc đầu, quả vẫn còn xanh biếc, nhưng chẳng bao lâu thì chuyển sang đỏ. Cuối cùng càng trở nên đỏ rực, trĩu trịt, làm các đầu cành đều phải cúi xuống. Khiến người ta không kìm được đưa tay hái xuống.
Độc nhãn đạo nhân thấy vậy lại không còn kinh hãi như trước, vì hắn giờ đã chết lặng. Dưới sự rút sinh khí không ngừng của đại trận, cây sơn tra này chẳng những không tàn lụi, ngược lại còn càng lớn càng cao. Trước mắt lại còn ra hoa kết trái, chuyện này ai mà giải thích cho thấu?
Mặt khác, độc nhãn đạo nhân thấy rõ, Lục Cảnh từ đầu đến giờ vẫn chưa hề ăn viên đan dược nào trong bình nhỏ kia.
"Hoàn mỹ Trúc Cơ" thật sự thần diệu đến thế sao? Độc nhãn đạo nhân cảm thấy hoang mang, từ lúc Lục Cảnh cắm cây sơn tra xuống, mọi việc về sau đã hoàn toàn vượt quá nhận thức thông thường của hắn.
Ngay khi độc nhãn đạo nhân hoài nghi về nhân sinh, Lục Cảnh đã tự tay dẫm chết sáu cái xác sống. Sau đó một thời gian dài không thấy xác sống nào xuất hiện nữa.
Nói đến điều này, có lẽ phải cảm tạ Thanh Long trại, nếu không phải nơi này nạn cướp bóc nghiêm trọng, mười nhà thì hết chín, dân chúng phụ cận không phải chạy vào huyện thành, thì cũng đầu nhập vào địa chủ có thổ bảo, thì tai ương xác sống lần này, chắc chắn không chỉ có vài người này gặp nạn. Không khéo, còn có thể xảy ra một đợt thi triều quy mô lớn.
Chỉ là nguồn phát động tai nạn này, đến giờ vẫn chưa lộ diện. Lục Cảnh có chút lo lắng tên kia không còn ở gần đây, dù sao đã hơn 7-8 ngày, thời gian dài như vậy đủ để chạy đi rất xa.
Đương nhiên, cũng có khả năng khác, chính là tên hoạt thi vừa ra ngoài không lâu thì đã bị cao thủ võ lâm đi ngang qua giải quyết, dẫn đến việc hai người bọn hắn tìm không ra người. Nếu được lựa chọn, Lục Cảnh đương nhiên mong là khả năng thứ hai, nhưng hắn cũng biết mọi chuyện không thể chỉ trông chờ vào may mắn.
Độc nhãn đạo nhân lau mồ hôi trên trán, khoảng thời gian này hắn tiêu hao rất nhiều, dù vừa nãy đã dùng đan dược bổ sung, nhưng cũng không chống đỡ được lâu. Nhất là một người lão luyện cảnh giác, hắn tuyệt đối không dùng hết nội lực của mình trước khi mục tiêu xuất hiện. Luôn bảo đảm giữ lại ba thành nội lực là ranh giới cuối cùng, cũng là nguyên nhân giúp hắn có thể nhiều lần thoát hiểm trước kia.
Vì vậy hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi nói với Lục Cảnh: "Hôm nay đến đây thôi. Ta thu trận pháp, ngươi viết một phong thư cho trong nha, báo cho bọn họ chuyện xảy ra ở đây. Sau đó để bọn họ phái người liên hệ với quan phủ Tử Huyện, huy động sai dịch và hương binh, tìm kiếm tỉ mỉ trong vòng trăm dặm này."
"Mặt khác cũng đừng quên hỏi thăm dân chúng quanh đây, xem có ai thấy tên điên cắn người không."
Dù chủ động đề nghị lui quân có hại đến uy nghiêm của tiền bối, nhưng độc nhãn đạo nhân cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Trước đó, hắn còn có ý định gắng gượng chống đỡ, nhưng giờ thì đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Tiếp tục dây dưa kết quả cũng không có gì thay đổi. Không biết tên tiểu tử này luyện thế nào mà nội lực dường như vô tận. Điều đó khiến độc nhãn đạo nhân trong lòng không ngừng thán phục hậu sinh khả úy.
Nhưng mặt khác Lục Cảnh lại không nghĩ nhiều, hắn thấy độc nhãn đạo nhân có ý lui quân, thì chỉ nghĩ là đã đến giờ. Dù sao, đại trận này dù mạnh đến đâu cũng có phạm vi giới hạn, các hoạt thi trong phạm vi đã bị hút hết, nếu cứ vận hành trận pháp thì hoạt thi ngoài phạm vi cũng không có phản ứng gì. Cho nên, tiếp theo chỉ có thể dựa vào lực lượng của quan phủ địa phương và dân chúng.
Đang suy nghĩ thì Lục Cảnh dưới chân lại đột nhiên dừng lại. Độc nhãn đạo nhân nhíu mày, chưa kịp mở miệng thì đã nghe Lục Cảnh nói: "Ô tiền bối, khoan hãy dừng lại đã."
Trong lòng độc nhãn đạo nhân hơi động: "Ngươi phát hiện gì sao?"
Lục Cảnh gật đầu: "Ta nghe thấy tiếng động trong rừng, có vật gì đang chạy về phía này."
"Dã thú à?"
"Không giống, tốc độ của vật đó rất nhanh," Lục Cảnh nói, vừa nói hắn vừa nhắm mắt lại, "Cẩn thận, nó sắp ra khỏi rừng rồi."
Nhưng khi độc nhãn đạo nhân nhìn về phía khu rừng kia thì lại không thấy gì cả. Độc nhãn đạo nhân suýt nữa thì cho rằng Lục Cảnh đang trêu đùa mình.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy Lục Cảnh bỗng giơ tay, chỉ về một hướng nào đó. Một khắc sau, hắn chỉ thấy một thanh tiểu kiếm lơ lửng giữa không trung, bắn nhanh về hướng đó! Mà Lục Cảnh cũng theo sát phía sau, giống như báo săn lao ra!
Động tĩnh lớn đến mức khiến độc nhãn đạo nhân đang tập trung cao độ cũng phải giật mình, cứ tưởng như có tiếng sấm giữa ban ngày. Cùng lúc đó, trong rừng cũng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là tiếng vật gì đang nhanh chóng rút lui.
Đến lúc này độc nhãn đạo nhân làm sao còn không biết đã bắt được cá lớn. Vì thế, hắn quả quyết thu hồi trận pháp, thả một cái khinh thân thuật cho bản thân, vận khinh công đuổi theo.
Hắn vừa chạy đến đỉnh sườn núi thì đã nghe thấy tiếng đánh nhau trong rừng rậm. Chỉ là âm thanh kia lúc gần lúc xa khiến hắn nhất thời có chút đoán không ra nên đuổi theo hướng nào. Hắn biết rõ, điều này là do hai bên giao chiến đang di chuyển nhanh chóng.
Sau đó độc nhãn đạo nhân cố đuổi hai lần, phát hiện đôi chân già nua của mình rất khó theo kịp, nên cũng từ bỏ. Chỉ là lấy ra bày trận vật liệu.
Mà Lục Cảnh đuổi theo bóng dáng kia một đoạn, thấy đối phương có vẻ định chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm, bèn định vòng từ bên phải cắt ngang chặn đường hắn, không ngờ đối phương lại đánh lừa. Vờ như muốn bỏ chạy, rồi bất ngờ dừng lại giữa chừng. Tiếp theo, nhân lúc Lục Cảnh giương người lên, bất thình lình chồm tới, một ngụm cắn vào bắp chân của Lục Cảnh!
Lục Cảnh thấy thế thì cũng quyết định ăn miếng trả miếng, một chân vẩy lên. Cú đá của hắn suýt nữa làm nát bụng bóng hình kia. Nhưng bóng hình đó dường như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ đưa tay tóm chặt lấy bắp chân của Lục Cảnh!
Sau đó, hắn không kịp chờ đợi cắn một nhát, cứ như thể đang cắn một miếng thịt thăn béo ngậy nhiều nước, kết quả miệng vừa cắn xuống, chân Lục Cảnh lại không hề bị trầy xước, ngược lại thì răng của hắn bị gãy mất một hàm.
Mà Lục Cảnh thì thừa cơ bóp cổ hắn, tay kia sờ đến Sơn Hỏa, chuẩn bị cho hắn đầu lìa khỏi cổ. Nhưng Lục Cảnh không ngờ khí lực của tên kia còn lớn hơn tưởng tượng của mình. Thế mà vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại có thể thoát khỏi tay Lục Cảnh, còn kiếm của Lục Cảnh cũng chém trượt, mắc vào xương bả vai của hắn.
Lục Cảnh thầm mắng trong lòng một tiếng, trơ mắt nhìn bóng dáng kia cứ thế chạy thoát khỏi tay hắn. Mấu chốt là chạy đi thì cũng thôi, còn mang đi của hắn hai thanh phi kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận