Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 43: Không động tâm

Giải Liên Thành cầm bí kíp từng bước tiến lại gần, gần như muốn dán cả bản bí kíp đó lên mặt Lục Cảnh. Lúc này, trước mắt Lục Cảnh, ngoài một mảng trắng xóa thì không còn thấy gì khác. Hai người cứ giằng co như vậy vài hơi thở, cuối cùng vẫn là Lục Cảnh lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng quỷ dị này.
"Cái kia... Giải bang chủ, nếu ngài không có chuyện gì khác, ta xin phép đi trước?"
Sắc mặt Giải Liên Thành tối sầm lại như sắp nhỏ nước, nghiêm nghị quát: "Sao có thể? Tại sao ngươi lại không động tâm trước thứ thần công trên bí kíp?!"
"Bởi vì... Trên này có cái gì đâu?" Lục Cảnh do dự một chút, vẫn nói ra lời thật lòng. Hắn không hiểu những người khác bị sao, cứ như trúng tà, ôm một cuốn thiên thư không có chữ, giống như đạt được bảo điển thần công, tất cả đều phát cuồng.
Nghe Giải Liên Thành chất vấn, Lục Cảnh lại cảm thấy như thể mình mới là kẻ không bình thường trong đại sảnh, Lục Cảnh chỉ thấy quá hoang đường.
"Ngươi không thấy gì hết?" Nghe vậy, sắc mặt Giải Liên Thành lại biến đổi. Hắn ném thẳng quyển bí kíp trong tay về phía sau lưng Lục Cảnh, kéo theo cả Ngụy Tử Tiện.
Ngụy Tử Tiện đang cố gắng nhẫn nhịn, đấu tranh với sự kiêu ngạo trong lòng, lần này thấy bí kíp bay thẳng vào ngực mình thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Gã trực tiếp giằng đứt đai lưng, từ trên tay Lục Cảnh lăn xuống đất. Không màng vết bẩn, gã nâng quyển bí kíp không chữ lên, lật đi lật lại như thể đang đói khát. Đường đường đại sư huynh Tẩy Kiếm Các, lúc này trông chẳng khác gì một kẻ nghiện, khiến Lục Cảnh chỉ nhìn thôi đã thấy rùng mình, vội hỏi Giải Liên Thành: "Rốt cuộc ngươi đã hạ thứ độc gì cho bọn họ?"
"Ta không có hạ độc." Giải Liên Thành lắc đầu, hắn nhìn Ngụy Tử Tiện với ánh mắt đầy vui sướng và hưởng thụ, như thể đang thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, mọi lỗ chân lông đều tỏa ra khí tức thoải mái.
"Nếu có độc thì cũng là thứ độc trong chính lòng bọn họ. Ta chỉ là khoét thứ độc đó ra từ trong lòng bọn họ, bày ra trước mắt bọn họ mà thôi. Chính sự khát khao tăng cao tu vi quá bức thiết đã khiến bọn họ thành ra bộ dạng này."
Giải Liên Thành vừa nói, vừa chuyển ánh mắt từ Ngụy Tử Tiện sang Lục Cảnh, nhưng sắc mặt hắn lại lần nữa tối sầm lại: "Rõ ràng pháp thuật của ta không có vấn đề, vậy tại sao ngươi lại không trúng chiêu?"
"Pháp thuật?" Lục Cảnh khẽ giật mình, liên hệ với những lời Giải Liên Thành nói trước đó, trong lòng hắn lập tức nổi lên một trận sóng gió kinh hoàng.
Khoan đã, chẳng lẽ lần xuyên không này của mình không phải là thế giới võ hiệp, mà là thế giới tiên hiệp? Vậy chẳng phải là nói...
"Ngươi là người tu tiên?" Lục Cảnh kinh hãi.
"Cái gì là người tu tiên?" Giải Liên Thành nghe vậy thì nhíu mày, nhưng hắn không quá xoắn xuýt vào vấn đề này, rất nhanh đã tập trung sự chú ý trở lại vào Lục Cảnh, chỉ là lần này hắn tỏ ra khá tức giận.
"Ta không tin! Người trong võ lâm không ai không muốn thần công bảo điển. Bọn người các ngươi, nằm mơ cũng nghĩ cách làm sao để nâng cao tu vi cảnh giới. Trên đời này, căn bản không ai có thể ngăn được thứ dục vọng này!"
Nửa câu sau, Giải Liên Thành gần như nghiến răng nói ra: "Ngươi không tưởng tượng ra mình muốn nhất nội công tâm pháp là gì, vậy ta sẽ đưa thần công có sẵn cho ngươi!"
Dứt lời, hắn khẽ vươn tay, một bản bí kíp không có chữ bay vào tay hắn. Khoảnh khắc sau, Lục Cảnh phát hiện giao diện vốn trống trơn bắt đầu xuất hiện chi chít chữ nhỏ cùng sơ đồ vận công, đồng thời bìa sách cũng xuất hiện thêm năm chữ lớn: —— Tẩy Tủy Đoán Cốt Kinh.
Dù là một kẻ nhà quê mới chân ướt chân ráo bước vào võ lâm như Lục Cảnh cũng biết Tẩy Tủy Đoán Cốt Kinh là tuyệt học trấn phái nổi tiếng của Huyền Không Tự, theo như đồn đại, nó có thể cải biến tư chất võ thuật của một người, là thần công vô song. Một bộ tuyệt học bí điển như vậy mà rơi vào giang hồ chắc chắn sẽ gây ra một trận mưa máu gió tanh, có thể nói ai ai cũng muốn chiếm làm của riêng. Nhưng Giải Liên Thành không hề thấy bất cứ vẻ khát vọng nào trên mặt Lục Cảnh, nhưng hắn cũng không hề bối rối, dù sao mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
"Không thích sao? Không sao, vậy thử lại cuốn này."
Nói xong, chữ viết trên cuốn bí kíp trong tay hắn lại biến đổi, từ phong cách cổ xưa, thiền ý trở nên phóng khoáng, phiêu dật. —— Tiêu Dao Quyết.
Đây là thần công vô thượng mà chỉ có các đời trang chủ Tiêu Dao Sơn Trang và người kế vị mới có thể tu luyện! Không chỉ uy lực siêu tuyệt, mà còn giúp người tu luyện có khí chất xuất trần, bồng bềnh như tiên. Tương truyền mỗi một đời trang chủ Tiêu Dao Sơn Trang đều là mỹ nam tử, đi trên giang hồ thể nào cũng vướng không ít nợ phong lưu, cũng có phần liên quan đến thần công này.
Nhưng Lục Cảnh thì chỉ kinh ngạc chứ trong mắt không hề có vẻ tham lam và mê ly mà Giải Liên Thành mong muốn. Thế là, Giải Liên Thành đành tiếp tục biến đổi bí kíp.
—— Từ Quang Phổ Chiếu!
—— Kiếm Tâm Thông Minh!
—— Thiên Ma Thập Tam Âm!!!

Những cái tên mà Lục Cảnh chỉ từng nghe qua trong truyền thuyết lần lượt hiện ra, mồ hôi trên trán Giải Liên Thành cũng càng lúc càng nhiều.
Sau một tuần trà, hắn thở hồng hộc, hai mắt đã đỏ ngầu, tóc tai rối bù, nhìn Lục Cảnh bằng ánh mắt tràn đầy oán độc và không cam tâm.
Khiến Lục Cảnh nhìn cũng có chút xót xa: "Hay là… ngươi nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục?"
"Vì… tại sao, tại sao ngươi cứ không động tâm?!"
Khoảnh khắc sau, Giải Liên Thành nắm chặt bí kíp trong tay, trực tiếp hét lên một tiếng, đồng thời trong mắt hắn còn lóe lên một tia sợ hãi.
Lục Cảnh không biết sự sợ hãi đó của Giải Liên Thành từ đâu mà có, cũng như không hiểu vì sao Giải Liên Thành lại cố chấp đến mức phải khơi dậy khao khát sâu thẳm về việc tăng cao tu vi trong lòng hắn, khiến hắn cũng trở nên điên cuồng như những người trong đại sảnh.
Rõ ràng từ những gì Giải Liên Thành đã thể hiện trước đó thì hắn đã đạt tới nhất lưu cảnh giới, dù có dụ hoặc không thành thì bây giờ trong đại sảnh hoàn toàn tỉnh táo chỉ còn Lục Cảnh, trực tiếp động thủ là được.
Nhưng Giải Liên Thành lại cứ nhất quyết cản đường Lục Cảnh, từ đầu đến cuối không hề tung ra một chiêu nào về phía Lục Cảnh. Nếu không phải không có kỹ năng chủ động tấn công, thì có lẽ Lục Cảnh cũng không nhịn được mà muốn ra tay trước. Ngay lúc Lục Cảnh đang nghĩ có lẽ mình sẽ phải đứng đó cùng Giải Liên Thành đến khi trời sáng thì…
Khoảnh khắc sau, Giải Liên Thành cuối cùng cũng động. Lần này hắn không biến ra thần công bí kíp gì nữa, mà chỉ ngửa đầu phát ra một tiếng hét dài, rồi lao thẳng về phía Lục Cảnh!
Thân hình hắn nhanh như chớp giật. Cho dù Lục Cảnh luôn cảnh giác, đề phòng những chuyện tương tự có thể xảy ra, nhưng hắn vẫn không theo kịp động tác của Giải Liên Thành, người này tung ra một chưởng trực tiếp đánh vào lồng ngực hắn!
Mang theo chưởng phong hùng hậu, khiến Lục Cảnh cảm thấy khó thở.
Đây chính là nhất lưu cảnh giới sao?!
Chuyện đến nước này, Lục Cảnh cũng chỉ còn cách hy vọng vào nội lực trong đan điền, mong rằng nó có thể ngăn cản chưởng này cho mình như mọi khi.
Nhưng khi lòng bàn tay Giải Liên Thành tiếp xúc với lồng ngực hắn, Lục Cảnh lại không hề cảm nhận được bất cứ đau đớn nào, nội lực trong đan điền của hắn cũng không có động tĩnh gì.
Chỉ thấy hoa mắt, đợi đến khi Lục Cảnh lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đang đứng bên ngoài một ngôi nhà tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận