Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 93: Nạp Dương chân khí, phản phác quy chân

Chương 93: Nạp Dương chân khí, phản phác quy chân
Rõ ràng trước đây không lâu mới vừa đạt được thần công đệ nhất thiên hạ, hơn nữa còn viên mãn giải quyết nguy cơ sau đó, nhưng mà Lục Cảnh thần sắc cũng không có quá nhiều vui sướng, ngược lại lộ ra có chút tâm sự nặng nề.
Về sau cũng không có cái gì tâm tư lại đi đạp thanh du ngoạn, vội vàng mang theo tam nữ trở lại thư viện.
Sau đó Lục Cảnh liền một mạch tiến vào trong sân của chính hắn.
Mà lúc này cách lần nội lực đổi mới tiếp theo của hắn chỉ có một canh giờ.
Lục Cảnh đơn giản chuẩn bị một chút, sau đó liền khoanh chân ngồi ở trên giường.
Trước kia cùng Vân Hạc thiền sư các loại 13 vị Phật môn cao tăng giao thủ, cũng đem nội lực trong cơ thể hắn tiêu hao hết bảy tám phần, bất quá vì an toàn Lục Cảnh đem chút nội lực còn lại cuối cùng này cũng dùng để tu luyện Hỏa Lân Giáp.
Một canh giờ sau đan điền của hắn đã rỗng tuếch, một tia nội lực cũng không còn.
Nhưng mà ngay sau đó, đan điền khô cạn lại như kỳ tích một lần nữa trở nên dồi dào.
Nhưng mà lần này chân khí chiếm cứ bên trong đã không còn là Tiểu Kim Cương Kình quen thuộc của Lục Cảnh.
Quả nhiên, khuôn mặt Lục Cảnh lộ ra một vệt cười khổ.
Thật sự là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.
Lúc trước hắn lần đầu tiên có được nội lực, không sai biệt lắm chính là quá trình tương tự, Chương Tam Phong trước dạy hắn Tiểu Kim Cương Kình, Lục Cảnh đều còn chưa kịp bắt đầu tu luyện, sáng sớm hôm sau đan điền đã bị Tiểu Kim Cương Kình làm cho căng đầy.
Cho nên về sau hắn vẫn luôn rất cẩn thận, có ý thức tránh đi các loại bí tịch nội công khác.
Dù sao Tiểu Kim Cương Kình đã là tâm pháp bị võ lâm công nhận là rác rưởi nhất, hắn đều nhanh chịu không nổi, đổi sang tâm pháp khác, áp lực tiêu hao nội lực mỗi ngày của Lục Cảnh chỉ biết càng lớn.
Nhưng mà có lẽ do thời gian dài bình an vô sự, cũng làm cho tinh thần Lục Cảnh có chút buông lỏng, lại thêm lần này là chạy theo chân giải Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng, 《 Võ Kinh 》 lại viết thâm thúy tối nghĩa, khi Lục Cảnh kịp phản ứng thì đã gây ra sai lầm lớn.
Sự việc đã đến nước này, thở dài một lát Lục Cảnh vẫn là vực dậy tinh thần, bắt đầu nghiên cứu nội lực mới của mình.
Trên 《 Võ Kinh 》 chỗ ghi chép phương pháp tu luyện nội công không có tên, dù sao nếu là lời đồn không sai, đây đại khái là bộ phương pháp tu luyện nội công thứ nhất trên thế giới này.
Bên trong rất nhiều xưng hô thậm chí đều khác biệt với trong võ lâm hiện nay, ví như trong 《 Võ Kinh 》 thì gọi nội lực là dương khí, mà cái từ ngữ mang tính gây nhầm lẫn này cũng khiến Lục Cảnh mãi đến lúc đọc xong mới phản ứng được.
Tóm lại, bởi vì là bộ công pháp đầu tiên, không cần cùng các công pháp tu luyện khác phân chia, cho nên Phật Tổ cũng lười đặt tên cho nó, liền theo miệng gọi là Tố Nạp Dương.
Thế là Lục Cảnh cũng liền thuận thế gọi nội lực trong đan điền hiện tại của mình là Nạp Dương chân khí.
Bởi vì 《 Võ Kinh 》 chỉ có vỏn vẹn mấy trăm chữ, liên quan tới bộ phận nạp dương càng là chỉ có hơn 100 chữ, về đặc điểm tác dụng của chân khí này tự nhiên cũng không có nửa chữ miêu tả.
Cho nên hiện tại Lục Cảnh chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Đương nhiên hắn quan tâm nhất vẫn là vấn đề tiêu hao nội lực, sau khi ra sân thử vung vẩy một bộ Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng, lòng Lục Cảnh liền chìm xuống.
Dù là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tốc độ tuần hoàn của Nạp Dương chân khí trong hai mạch nhâm đốc hiện tại vẫn làm hắn kinh hãi.
Cái này cũng quá nhanh đi.
Hắn vừa mới phát lực một lần, hai mạch nhâm đốc liền lập tức không ngừng sinh ra Nạp Dương chân khí mới, thêm vào việc kinh mạch của hắn đã được cải tạo bởi đuôi chuột, tốc độ tiêu hao nội lực của Lục Cảnh hiện tại căn bản không đuổi kịp tốc độ bổ sung.
Mà khi hắn đổi sang Phong Vân Biến và Khai Bia Chưởng cũng là tình huống tương tự, thậm chí Lục Cảnh trực tiếp dùng Nạp Dương chân khí tu luyện Hỏa Lân Giáp, luyện trọn vẹn thời gian một nén nhang, quay lại nhìn đan điền của mình, vẫn cứ đầy ắp như cũ.
Không được, phải tìm biện pháp tiêu hao bí lực càng nhanh, mới có thể đo ra rốt cuộc hạn mức cao nhất hồi phục của Nạp Dương chân khí ở đâu.
Người đầu tiên Lục Cảnh nghĩ đến chính là Yến Quân, lần trước hắn so đấu nội lực cùng Yến Quân, tuy thắng nhưng Tinh Vân Thần Công của Yến Quân cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn.
Bộ mật điển vô thượng của Vân Thủy Tĩnh Từ Các này có thể để người tu luyện biến chân khí của mình thành từng vòng xoáy nhỏ, thông qua xoay tròn để tiêu hao nội lực của đối thủ trên diện rộng.
Đáng tiếc khi Lục Cảnh đến bên ngoài viện Yến Quân thì phát hiện bên trong không có ai, hỏi người bên cạnh mới biết Yến Quân đã đi phá án, hơn nữa đã đi hai ngày.
Thế là Lục Cảnh chỉ có thể hướng đến những người khác, Hạ Hòe đương nhiên sẽ không từ chối hắn, nhưng dù sao tu vi nội công của Hạ Hòe cũng chỉ ở cảnh giới nhị lưu, hơn nữa công pháp tu hành của nàng tuy không tệ nhưng cũng không phải là tuyệt học.
Lục Cảnh lo vẫn không đo được, còn Ôn Tiểu Xuyến thì càng không cần nói, thuần túy chính là cho không.
Thấy những người bên cạnh đều không ai dùng được, Lục Cảnh đành phải mở rộng phạm vi lựa chọn, cuối cùng thật sự tìm được một cao thủ nhất lưu hiện tại đang rảnh, hơn nữa nguyện ý cùng hắn luyện tập.
Lục Cảnh cũng không rảnh chào hỏi trước, liền trực tiếp chạy đến tận cửa.
"Từ lần trước ở Trạng Nguyên Lâu từ biệt, ta cũng đã lâu không gặp ngươi, còn tưởng ngươi đã rời khỏi kinh thành, sao bỗng nhiên lại có hứng thú đến cùng ta luận bàn."
Lý Bất Phàm đưa Lục Cảnh vào trong diễn võ đường của Trường Nhạc Bang, rồi chỉ vào giá vũ khí một bên, "Ngươi muốn dùng binh khí gì thì có thể tự chọn, bất quá đều là đồ không có khai phong."
"Lý bang chủ ngươi dùng binh khí gì?"
"Ta không cần." Lý Bất Phàm lắc đầu nói, "Không phải khách khí với ngươi, dù Lý mỗ cũng có tập qua một chút đao thương, nhưng thứ am hiểu nhất vẫn là quyền chưởng, người khác thì còn có thể, đối mặt Lục đại hiệp ngươi, ta nhất định không thể vô lễ."
"Vậy ta cũng không cần binh khí." Lục Cảnh nói.
Lý Bất Phàm hơi có chút ngoài ý muốn, "Ta nhớ binh khí thuận tay nhất của Lục đại hiệp tựa như là thiền trượng mà, chúng ta chỗ này cũng có."
"Không có việc gì, ta dùng thoái pháp cũng được."
"Tốt lắm." Lý Bất Phàm cũng không khuyên thêm.
Hắn chu đáo xua hết đệ tử trong diễn võ đường, cuối cùng chỉ còn lại hai người, làm vậy thì mặc kệ hôm nay ai thua ai thắng cũng không sợ sẽ bị truyền đi, gây hại đến thanh danh.
Hai người mặt đối mặt đứng lại.
Thấy Lý Bất Phàm gật đầu ra hiệu có thể bắt đầu, Lục Cảnh liền vội vã xông tới.
Nhưng mà lần này khi hắn dùng ra Phong Vân Biến, lại cảm giác có chút khác biệt so với ngày thường, trên thực tế trước kia luyện tập Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng trong sân Lục Cảnh đã cảm nhận được một vài sự khác biệt.
Bất quá khi đó sự chú ý của hắn chủ yếu ở tiêu hao nội lực, đối với những chuyện này không quá chú ý.
Nhưng bây giờ khi luận bàn với Lý Bất Phàm, loại cảm giác này rất rõ ràng.
Còn Lý Bất Phàm khi thấy Lục Cảnh đá một cước tới, trước mắt cũng sáng lên, khen một câu, "Thoái pháp tốt!"
Phong Vân Biến hiện tại là võ công có chiêu thức tinh diệu và phức tạp nhất mà Lục Cảnh nắm giữ, trừ Tứ Bình Bát Ổn Môn này là môn võ học kỳ hoa ra, vậy mà cho dù như vậy vẫn so ra kém võ học đỉnh tiêm chân chính, lại càng không cần phải nói tuyệt học trấn phái của các đại phái.
Ví như chưởng pháp mà Lý Bất Phàm tu luyện chính là Tiên Thiên Vô Cực Chưởng đại danh đỉnh đỉnh trong Trường Nhạc Bang.
Theo lý thuyết Phong Vân Biến vốn không nên vào mắt hắn, nhưng một cước này của Lục Cảnh lại khiến bang chủ Trường Nhạc Bang nhịn không được mà khen.
Bởi vì từ cú đá của Lục Cảnh, hắn cảm nhận được một tia tự nhiên thành, cảm giác phản phác quy chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận