Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 105: Đến làm việc 【 cảm tạ tuyết bánh bánh mì minh chủ 】

Chương 105: Đến làm việc 【cảm tạ tuyết bánh mì minh chủ】 "Xa cách hai năm, Lục thiếu hiệp trông càng thêm anh tuấn."
"Ta thấy Ngôn hiền huynh ngược lại có chút tiều tụy."
Lục Cảnh ở quán trà thấy Ngôn Quang Bá, người sau bộ dạng phong trần mệt mỏi, trên người còn mặc áo tơi, tựa hồ vừa đi đường dưới mưa, hơn nữa tuổi còn trẻ, khóe mắt đã có nếp nhăn, làn da lại bị phơi thành màu đồng thiếc.
"Đừng nhắc nữa," Ngôn Quang Bá cười khổ, "Gần đây không biết tại sao, án đặc biệt nhiều, mà còn có vài vụ rất kỳ quái, thiên hạ lại bắt đầu không yên ổn, trong triều không ít người hoài nghi là đám người ma đạo kia đang nhúc nhích, Ổ Giang thành là thành lớn, lại có Lục thiếu hiệp ngươi và Triệu lão gia tử trấn giữ, đúng là không bị ảnh hưởng mấy…"
"Lúc ta đến thấy trong thành còn có ngươi mở thiện đường… Lục thiếu hiệp ngươi cũng coi như bảo hộ một phương, dân chúng trong thành nhắc tới tên ngươi đều giơ ngón tay cái lên, khen ngươi hiệp can nghĩa đảm, ta thấy chẳng bao lâu, ngươi thiếu hiệp sẽ biến thành đại hiệp."
"Thiện đường… À, thật ra không phải ta tự mở." Lục Cảnh nghe vậy, vẻ mặt có chút cổ quái.
Trong thành mới xuất hiện thiện đường mở danh nghĩa hắn, bản thân Lục Cảnh cũng rất mờ mịt, về sau điều tra mới biết là Cố Thải Vi trước khi đi để lại một khoản tiền cho người làm, hơn nữa bên chỗ tri phủ đại nhân cũng đã báo cáo chuẩn bị qua.
Thế là Lục Cảnh cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái thiện đường Lục thị kia mở ra.
Bất kể nói thế nào, thiện đường giúp đỡ người nghèo khổ, thu nhận cô nhi không nhà chung quy là đang làm việc tốt.
Hắn không thể vì bản thân không quá muốn nổi danh mà dừng hết thiện đường kia, huống hồ giết Diêm Vương Tiêu xong hắn đã rất nổi tiếng trong thành, có muốn kín tiếng cũng không được.
Ngoài ra, thiện đường còn đỡ, bến tàu bên kia đám phu khuân vác Ngưu Cửu trước còn la hét muốn cho Chương Tam Phong và Lục Cảnh hai thầy trò lập sinh từ, dùng hương khói thờ phụng… Như vậy mới thật quá đáng.
Về sau vẫn là Chương Tam Phong ra mặt, mới ngăn lại chuyện ồn ào này.
Nhưng hiện tại các bến tàu ở Ổ Giang thành vẫn có chân dung của Chương Tam Phong và Lục Cảnh, các phu khuân vác mỗi ngày trước khi làm đều đến bái lạy, khiến Lục Cảnh giờ đi trên đường, dù là người mới đến Ổ Giang thành cũng có thể nhận ra hắn, thật là không ai không biết.
Ngôn Quang Bá bưng chén trà trước mặt lên, uống một ngụm, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa sổ có chút xuất thần, một lát sau mới nói tiếp:
"Không phải ngươi mở, khẳng định cũng liên quan tới ngươi… Ai, năm nay phía nam mưa to, phía bắc lại đại hạn, đất đai cằn cỗi ngàn dặm, có thêm không ít lưu dân chạy đến đây, có thiện đường của ngươi, ít nhất cũng giúp được mấy người sống sót."
"Tình hình nghiêm trọng như vậy sao?" Lục Cảnh ngẩn người.
"Ngươi không biết đâu, những vùng đất man hoang xa xôi kia, triều đình vốn không kiểm soát được nhiều, lại thêm bị tai họa, nhiều nơi đã loạn rồi..."
"Tham sự ti bên này đã sắp bận không xuể, đầu năm nay mở rộng thêm không ít người, tháng trước ta còn viết thư cho ngươi hỏi ngươi có hứng thú không."
"À, quả thật có vấn đề đó."
"Triều đình hiện giờ cũng đang nóng lòng, thiên gia hạ chỉ, người có võ công cao cường như ngươi, vào làm sẽ là hiền tài, chính lục phẩm giữ chức, lập công còn có thể thăng tiến, cơ hội hiếm có đấy."
Đặt vào lúc vừa xuyên qua, thấy có thể có chức vị nhận bổng lộc Lục Cảnh phỏng chừng sẽ rất động lòng, nhưng hiện tại hắn võ công đã đại thành, là cao thủ hiếm hoi trong giang hồ, đối với việc ra làm quan cũng không còn nhiệt tình như vậy.
Dù sao hắn giờ đang ở Ổ Giang thành yên ổn, không có hứng thú chạy đi bán mạng cho hoàng đế.
Ngôn Quang Bá thấy Lục Cảnh chỉ uống trà không trả lời, biết rõ tâm ý của đối phương không thay đổi, cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể lấy lại tinh thần nói chuyện chính sự lần này.
"Ngươi đã không muốn ra làm quan, vậy thì giúp chúng ta chút việc cũng được... Quy tắc cũ, chỉ cần bắt được người, dù sống hay chết đều có tiền thưởng."
"Các ngươi muốn bắt ai?" Nghe thấy có tiền Lục Cảnh lại có tinh thần.
Số tiền thưởng 10 ngàn lượng lúc trước hắn hai năm này đã tiêu gần hết hai phần ba.
Mặc dù bây giờ nội lực của hắn có thể cân bằng thu chi, Trụy Nhập Phàm Trần cũng dừng lại một thời gian.
Nhưng mấy ngày này Lục Cảnh lại để ý một môn võ học hộ thể giống Kim Chung Tráo ở Đa Bảo Các, cũng là ngũ phẩm, giá không rẻ, những 24 ngàn lượng bạc.
Thế là dạo gần đây hắn cũng đang suy nghĩ đi đâu kiếm ít tiền.
Kết quả đúng lúc thấy Ngôn Quang Bá tự tìm đến cửa.
"Là một tên tội phạm mới bị truy nã gần đây, võ công không yếu, đã bước vào nhị lưu, bất quá hắn bước vào nhị lưu không lâu, cũng chưa đến nửa năm, hơn nữa hắn đang mang trên mình không ít trọng án, ngắn ngủi gần hai tháng đã tập kích giết 6 mệnh quan triều đình, còn một vị phải đi thị sát vụ án cướp bóc khâm sai."
"Ta ra ngoài lần này, đề cử người cùng ta phải hạ tử lệnh, không mang được người về, ta cũng không cần quay lại."
Lục Cảnh nghe vậy cảm thấy đối thủ này tới đúng lúc, mới vào nhị lưu thực lực hầu như không uy hiếp được hắn hiện giờ, vừa hay có thể để hắn kiểm nghiệm những gì mình học được trong khoảng thời gian này.
Quan trọng nhất là còn có tiền thưởng để lấy.
Lục Cảnh thấy Ngôn Quang Bá giơ 6 ngón tay ra.
"6000 lượng, ti bên trong có thể phê duyệt số tiền cao nhất, thế nào, có hứng thú cùng ta đi một chuyến không?"
"Hắn giờ đang ở đâu?" Lục Cảnh không vội đáp ứng, hỏi lại.
"Theo tin tức của chúng ta, sau khi giết người, hắn từ Xuyên Trung phủ một đường đi xuống phía nam, xem phương hướng chạy trốn là đang đến Ổ Giang thành, chúng ta có lẽ có thể ngăn chặn hắn trước đó."
"Chặn thế nào?"
Ngôn Quang Bá lấy ra một tấm bản đồ: "Hắn muốn tiếp tục xuống nam phải qua sông, ta đã ra lệnh cho các bến tàu lân cận cảnh giác, hễ hắn xuất hiện sẽ bị phát hiện ngay, mà trừ cái đó ra..."
Ngôn Quang Bá chỉ vào một vị trí trên bản đồ: "Nơi này, ta cố ý chừa cho hắn một cánh cửa, dã độ này ở phía bắc Ổ Giang thành 40 dặm, người thường qua lại không nhiều, chủ yếu là dân làng lui tới. Thấy những chỗ khác đề phòng nghiêm ngặt, hắn rất có thể sẽ đi đường này."
"Kế hoạch chúng ta đã chuẩn bị xong, nhưng ngươi cũng biết, ti bên trong hiện giờ thiếu người nghiêm trọng, nhất là cao thủ, đều bị điều đi bình định các nơi, bên cạnh ta không ai dùng được, cho nên..."
"Được." Lục Cảnh cuối cùng đáp ứng, "Ta đi cùng ngươi một chuyến, chúng ta khi nào xuất phát?"
"Càng nhanh càng tốt," Ngôn Quang Bá nghe vậy nhẹ nhõm thở ra, "Ngươi thực ra không cần mang quá nhiều đồ, chúng ta sẽ không đi quá xa. Với cả ta và người của ta, đều có mang theo lương khô và nước, còn có những đồ khác có thể cần dùng trên đường."
"À, ta về chỗ ở lấy binh khí." Lục Cảnh nói.
Vậy là gần nửa canh giờ sau, Ngôn Quang Bá đứng ở cửa thành, thấy Lục Cảnh mang theo thiền trượng nhanh chân đi tới, không khỏi có chút trợn tròn mắt.
"Cái này… Đây là binh khí của ngươi?"
"Đúng vậy, cái này chính là bỏ ra 200 lượng bạc chế tạo, nặng 79 cân, dùng toàn bộ là bách luyện tinh thiết." Lục Cảnh xách cây thiền trượng mà Phí Thiết tượng tỉ mỉ chế tạo cho hắn trên tay.
"Được đấy." Ngôn Quang Bá dù sao cũng là người từng trải, so với thiền trượng còn quái dị hơn nữa hắn cũng từng thấy qua, nên sau khi kinh ngạc lúc đầu, rất nhanh liền trở lại bình tĩnh.
Nhưng rất nhanh hắn lại để ý đến một chuyện, "Ngựa của ngươi đâu? Không có ngựa thì có thể đến dịch trạm thuê một con."
"Không cần, 40 dặm thôi, ta dùng khinh công đi, đảm bảo sẽ không hỏng việc đâu." Lục Cảnh nói.
"... "
Ngôn Quang Bá cố gắng nói uyển chuyển một chút, "Chúng ta... Nếu đi gấp quá, có lẽ không có thời gian cho ngươi điều tức, hồi phục nội lực đâu."
"Ta biết, dù sao ta giúp ngươi bắt được người là được, những chuyện khác lão Ngôn ngươi cũng đừng để ý quá nhiều." Lục Cảnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận