Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 74: Đường này không thông

Chương 74: Đường này không thông
Biệt Hữu Động Thiên là cấm địa mới, thư viện có quy định rõ ràng, cấm các học sinh năm nhất tiến vào. Người vi phạm sẽ bị phạt đi đào 50 cây trúc ở Thủ Trúc kính, hoặc canh tác ở học điền 3 tháng, hay làm những công việc vặt tương đương, nghe thôi cũng thấy không dễ dàng chút nào. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ta không biết bên trong Biệt Hữu Động Thiên rốt cuộc có gì, trước đây, những người đi vào khi ra ngoài đều kín như bưng. Dù vậy, Lục Cảnh cảm thấy với thực lực hiện tại của mình, tự bảo vệ chắc không thành vấn đề. Dù Biệt Hữu Động Thiên có thần bí đến đâu cũng chỉ là một trong bát cảnh, mà đã là cảnh thì chắc sẽ không quá hung hiểm. Bởi vậy, sau một hồi do dự, Lục Cảnh thấy rằng con chim vẫn có thể cứu giúp. Hắn đã đi lòng vòng trong thung lũng chim sơn ca nửa ngày mà vẫn chưa tìm được người đưa tin của mình. Dù sao thời gian còn một ngày nữa, nhưng không ai dám chắc rằng hôm nay không tìm thấy thì ngày mai sẽ tìm được. Nay đã có một cơ hội trước mắt, Lục Cảnh không muốn bỏ lỡ. Hơn nữa, con chim sơn ca xám này nhìn có vẻ như là người đưa tin của một tiền bối, mà nay nó lại làm tổ ở đây, có nghĩa là vị tiền bối kia rất có thể không còn ở đây. Người không có thì thôi, nhưng dù sao chúng ta cùng thuộc nhất mạch thiên giám, xét về tình về lý đều nên giúp một tay. Cho dù thư viện sau này có xử phạt, xem mặt vị tiền bối kia, có lẽ cũng giảm bớt được phần nào. Vì vậy, Lục Cảnh nhảy xuống từ vách đá rồi nói với Dương Đào bên ngoài hang: “Phiền Dương huynh ném cây thiền trượng của ta vào giúp.” Những lời Lục Cảnh nói với con chim sơn ca xám kia, Dương Đào và Hạ Hòe tự nhiên cũng nghe được. Bây giờ thấy hắn nói vậy, họ biết hắn đã quyết định. Hạ Hòe nghe vậy nói: “Vậy ta cùng đi với ngươi, dù gì cũng có thể nương tựa nhau.” Vừa dứt lời, không đợi Lục Cảnh trả lời, nàng đã bước vào hang đá. Dương Đào ban đầu cũng muốn đi cùng Lục Cảnh, nhưng chậm hơn Hạ Hòe một bước nên đành phải dừng lại. Hắn biết rằng cả ba người không thể cùng vào, ít nhất cũng phải có một người ở ngoài, phòng khi hai người kia gặp nguy hiểm không có ai báo tin. Lục Cảnh nói với Dương Đào: "Nếu vậy thì làm phiền Dương huynh ở đây trông coi. Trước khi mặt trời lặn, nếu ta và nàng chưa ra, thì xin Dương huynh đi tìm giáo sư thư viện, kể lại sự tình xảy ra ở đây.” "Được," Dương Đào gật đầu, "Ta sẽ đợi đến khi mặt trời lặn, các ngươi ở trong đó cẩn thận, nếu cảm thấy không ổn thì mau quay lại." Nói xong, hắn ra ngoài tìm sáu cây gậy gỗ dài cỡ cánh tay, đốt một cây lên làm đuốc, còn năm cây để dự phòng, ném vào trong hang đá. Lục Cảnh một tay cầm trượng, một tay cầm đuốc đi trước dẫn đường, Hạ Hòe mang theo 5 cây gậy gỗ đi bên cạnh hắn. Cả hai cùng nhau tiến vào chỗ sâu trong hang. Lúc đầu, ở cửa hang có lẽ do có ánh mặt trời chiếu vào nên cây cối mọc um tùm. Ngoài những dây leo lớn khắp nơi, xung quanh vách đá và ven đường còn mọc đủ loại hoa cỏ, cổ thụ. Hai người như đang tiến vào một vương quốc xanh lá cây. Nhưng khi càng đi sâu vào, cây cối trong hang thưa thớt dần, từ thực vật hạt trần và có lớp phủ chuyển sang các loài rêu và nấm ưa bóng tối. Đồng thời, măng đá khổng lồ, kỳ lạ, hình thù khác biệt cũng xuất hiện ngày càng nhiều. Lục Cảnh thì đỡ hơn, dù sao kiếp trước hắn cũng đã từng đi tham quan vài hang động đá vôi. Mặc dù thạch nhũ ở đó không lớn bằng ở đây nhưng cũng coi như mở mang tầm mắt. Còn Hạ Hòe, dù sinh ra trong gia đình quan lại, có tầm nhìn rộng hơn so với các cô gái bình thường, nhưng từ khi lớn lên đến nay, nơi nàng đặt chân cũng chỉ quanh quẩn vài nơi mà phụ thân làm việc, với thêm Tẩy Kiếm Các nơi nàng học nghệ. Nàng chưa từng thấy cảnh tượng thần kỳ dưới lòng đất thế này bao giờ. Trên đường đi, nàng không ngừng tròn mắt há mồm kinh ngạc rồi không nhịn được mà thốt lên: “Cái này… Cái này là thủ đoạn của vị tiên gia nào sao?” “Chỉ là canxi cacbonat hòa tan và kết tinh thôi.” Lục Cảnh vẫn nhớ lời cô hướng dẫn viên du lịch, vừa xoay đuốc soi sáng xung quanh tìm kiếm bóng dáng của con chim nhỏ đã mất vừa nói, “Nếu nơi đây có tiên nhân thật, thì tên của hắn nên gọi là thời gian, bởi vì nhìn độ cao của thạch nhũ này, không có vài triệu năm thì không thể dài đến mức này được.” Hạ Hòe nghe mà chẳng hiểu gì, thấy Lục Cảnh cau mày bèn hỏi: “Sao vậy, có gì không đúng sao?” “Chúng ta đã vào khá sâu mà vẫn chưa thấy con chim non, chứng tỏ nó không phải tự chạy mất. Ừm, với độ cao của tổ, nếu nó rơi từ trên cao xuống thì gần như chắc chắn sẽ chết.” Xem ra chắc là có thứ gì đó đã trộm nó từ trong tổ đi, nhưng đoạn đường này ta luôn chú ý mặt đất, ngoài chúng ta ra, không thấy dấu chân động vật khả nghi nào khác." Hạ Hòe nghe vậy thì giật mình, cũng cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng hai người lúc này không có manh mối nào khác, đành tiếp tục đi tiếp. Thấy bó đuốc trong tay sắp cháy hết, Lục Cảnh cầm lấy một cây khác từ chỗ Hạ Hòe. Hai người cứ thế đi thêm một lúc nữa, địa hình thì càng lúc càng dốc xuống, còn tiếng nước chảy ào ào bên tai thì càng lúc càng rõ ràng. Lục Cảnh biết rằng họ đã gần đến sông ngầm dưới lòng đất, nhưng hắn không ngờ là khi vừa thấy nước sông thì trước mặt bọn họ cũng xuất hiện một bức tường đá cao lớn. Lại là không có đường đi tiếp. "Cái này… Đây là điểm cuối rồi sao?” Hạ Hòe có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng cũng chú ý thấy dòng sông ngầm đang chảy về phía bức tường đá, rõ ràng là ở phía dưới có thể thông qua. Chỉ là không biết phải lặn xuống bao sâu. Nhịn thở với những cao thủ võ lâm như họ thì không khó, nhưng điều phiền toái là bó đuốc không thể mang xuống nước. Một khi mất đi ánh sáng, hai người chẳng khác nào hoàn toàn mất thị giác, rất khó thăm dò tình hình dưới nước, chứ đừng nói là khi có sự cố đột ngột xảy ra giữa đường. Nhưng Hạ Hòe vẫn nói: “Hay là ta xuống xem thử trước đi.” Lục Cảnh lắc đầu, “Chờ một chút đã, ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn… Thư viện bát cảnh, ta tuy chỉ thấy hai cảnh là Huyền Thiên Quan Ngư và Tằng Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng hai cái tên này đều rất chính xác. Còn Biệt Hữu Động Thiên… Hang này tuy lớn thật đấy, nhưng dường như vẫn chưa đến mức gọi là Biệt Hữu Động Thiên.” “Động Thiên, Động Thiên.” Mặt Hạ Hòe cũng lộ vẻ như đã nghĩ ra gì đó: “Trên đường đi, ngươi luôn ngẩng đầu nhìn lên, có phải là để tìm xem chỗ nào có cửa hang thông lên trời không?” “Không sai.” Lục Cảnh nói, “Nhưng mà một hành lang dài như vậy mà lại không hề có một chỗ hang đá nào.” “Đúng vậy, từ lúc chúng ta vào hang tới giờ dường như chưa hề thấy bầu trời phía trên.” Hạ Hòe nói đến đây thì đột ngột dừng lại, tiếp theo như có một luồng sáng lóe lên, nàng bỗng nghĩ ra điều gì đó. “Ngươi nói xem, nếu bây giờ chúng ta quay lại, khi gần tới cửa hang, có phải sẽ nhìn thấy động thiên không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận