Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 424: Duy nhất địch nhân

Chương 424: Duy nhất địch nhân.
Qùy nhìn lên bàn cờ trước mặt, trầm mặc không nói. Giờ phút này, nàng như một pho tượng, đến cả hơi thở cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bất động. Khi người đàn ông đối diện nghi ngờ nàng đã ngủ, Qùy đột nhiên vươn tay, lấy một quân cờ đen từ trong hộp, không để ý đến tình hình giằng co đến mức gay cấn ở góc trên bên trái, đặt xuống đường bên trên phía bên phải.
Người đàn ông nhíu mày, "Một bước cờ nhàn rỗi? Ngay lúc này sao."
Qùy vẫn không nói gì, chỉ đưa tay xuống. Người đàn ông đối diện thấy vậy không khỏi trầm tư. Lúc thì hắn cảm thấy việc Qùy đặt quân cờ xuống đây chắc chắn có thâm ý, lúc lại thấy nàng chỉ đang phô trương thanh thế, vì quân cờ đen ở góc trên bên trái đang ở thế hạ phong, Qùy có lẽ đã hết sức xoay chuyển tình thế, nên đành phải dùng đến chiêu trò lệch lạc này để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn.
Người đàn ông lấy ra một quân cờ trắng từ hộp, nhưng lại lơ lửng giữa không trung, do dự không biết nên đặt ở đâu.
"Quá lâu rồi," Qùy nói.
Nam tử vò đầu, "Ngươi đừng thúc giục ta, ta đã nhìn ra hư thực của ngươi rồi." Vừa nói hắn vừa đưa tay di chuyển đến góc dưới bên trái bàn cờ, sau đó vụng trộm liếc nhìn Qùy. Nhưng trên mặt nàng không biểu lộ điều gì, thế là hắn lại di tay về phía đường bên phải.
Qùy vẫn không phản ứng gì. Trong lòng nam nhân càng thêm xoắn xuýt. Đến khi Qùy mở miệng lần nữa, lặp lại, "Quá lâu rồi," nam nhân mới hạ quyết tâm, nhưng lại không đặt quân cờ ở đường bên phải hay góc dưới bên trái mà tấn công sang góc còn lại của Qùy.
Sau khi đặt cờ xuống, người đàn ông dương dương tự đắc nói, "Lần này đến lượt ngươi đoán ta." Nhưng Qùy căn bản không để ý đến lời của nam nhân, liền tiếp tục đặt cờ, lại tiếp tục giằng co với quân đen của người đàn ông ở góc dưới bên trái.
Người đàn ông có chút mất hứng, nhưng thấy Qùy chăm chú, hắn cũng phải cố gắng lên tinh thần. Sau đó cả hai đều không nói gì nữa, mỗi người đặt năm bước cờ, nam tử đột nhiên kêu khẽ, "Ngươi đây là muốn chơi 'chinh' với ta sao?"
Cái gọi là "chinh" hay còn gọi là "ngoặt đầu dê" là một kỹ xảo thường thấy trong cờ vây. Đại khái là một bên bao vây quân cờ của đối phương từ bên trái và bên phải, ép bên kia chỉ có thể đi thẳng, đợi đến khi tới biên giới bàn cờ không còn đường nào để trốn, thì sẽ bị ăn hết. Nếu thành công sẽ được lợi rất lớn, cơ bản có thể quyết định thắng thua chung cuộc.
Tuy nhiên ngược lại, rủi ro cũng rất lớn, vì bao vây từ bên trái và bên phải, các quân cờ ở giữa lại không có chỗ dựa, nếu đối phương đào thoát được và phản công, đó sẽ là cơn ác mộng không thể nào tránh được.
Khi phát hiện ý đồ chơi "chinh" của Qùy, người đàn ông mới nhận ra ý nghĩa của nước cờ nhàn rỗi lúc đầu. Quân cờ trắng của Qùy vừa khéo rơi vào lộ tuyến "chinh", nên nếu người đàn ông không muốn cường ép mà dẫn đến sập bàn cờ thì chỉ có thể thả cho quân cờ trắng ở góc dưới bên trái một con đường sống. May là tổn thất không quá lớn, người đàn ông vẫn chiếm cứ gần sáu phần đất ở góc dưới bên trái, chỉ là không chiếm được hoàn toàn mà thôi. Nhưng sau khi bị Qùy ăn quân cờ trắng ở khu vực này, tổng số đất của người đàn ông đã kém hơn Qùy.
Thế là hắn thở dài, "Tại sao mọi người luôn có ấn tượng cứng nhắc, cảm thấy kẻ đứng sau màn thao túng tất cả trên bàn cờ chắc chắn cũng rất lợi hại đâu? Ta chỉ là một người chơi cờ dở tệ, lần nào đánh cờ cũng toàn thua nhiều hơn thắng."
Qùy không tiếp lời, giải quyết xong trận chiến ở góc dưới bên trái, nàng lại chuyển ánh mắt về phía góc cờ mà người đàn ông đã đặt quân lúc trước, suy nghĩ một lát rồi tìm cách vây hãm quân cờ đen kia.
"Chậc chậc, ngươi thật đúng là giống hệt như trong truyền thuyết, bất cận nhân tình, từ khi chúng ta gặp nhau đến giờ, gần như toàn là ta nói, ngươi tổng cộng chỉ đáp có năm câu, cho dù ngươi không quan tâm đến những chuyện khác thì ít nhất cũng nên hỏi ta rốt cuộc là ai chứ?"
"Ta biết ngươi là ai," Qùy đặt quân cờ xuống rồi thản nhiên nói.
"Ồ?"
"Dạo gần đây nghe nói có một Kỷ tiên sinh, có thể luyện người sống thành kỳ vật, lại luôn đối đầu ngấm ngầm với ti thiên giám, ngươi chính là Kỷ tiên sinh đó chứ gì?"
Người đàn ông tán thưởng, "Không hổ là giám sát cấp 5 trẻ tuổi nhất ti thiên giám, nhanh như vậy đã đoán ra thân phận của ta, nhưng ngươi cứ như vậy mà khẳng định ta là Kỷ tiên sinh thật sao?"
"Điều này không quan trọng, dù sao Kỷ tiên sinh cũng chỉ là một cách gọi thôi."
"Có lý," người đàn ông gật đầu, rồi lại đặt quân cờ xuống, "Nhưng ta không phải là loại người cho người khác mượn tên mình một cách tùy tiện, tất cả những gì ngươi nghe được liên quan đến ta đều là do chính tay ta làm."
Nghe vậy Qùy lại trầm mặc, sau đó lần đầu tiên rời mắt khỏi bàn cờ, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, chân thành nói, "Tại sao ngươi lại muốn luyện người thành kỳ vật?"
"Câu hỏi hay," vẻ mặt người đàn ông cũng trở nên nghiêm túc, "Vì kỳ vật có thể mang lại sức mạnh."
"Vậy thì cuối cùng ngươi cũng chẳng khác gì mấy kẻ xấu kia, cũng chỉ là vì theo đuổi sức mạnh mà không quan tâm đến sự sống chết của người khác."
"Không, xin đừng đánh đồng ta với lũ người ngu xuẩn tầm thường đó, ta theo đuổi sức mạnh không phải vì tư lợi cá nhân mà là vì mang đến hy vọng cho nhân gian." Người đàn ông chân thành nói.
"Nghe nói trong thư viện có một Kính Hồ cốc, trong đó có rất nhiều người giấy sinh sống, họ phần lớn là những người cùng đường mạt lộ, vì đủ loại lý do không được phép tồn tại trên đời, nên thư viện đã tìm đến và cho họ một cuộc sống mới, đó cũng chính là những gì ta đã làm từ trước đến nay – mang hy vọng đến cho những người đang tuyệt vọng."
Người đàn ông ra hiệu Qùy đánh cờ. Thế là Qùy lại đặt một quân cờ trên bàn, tiếp tục nói, "Luyện người thành kỳ vật cũng được xem là mang đến hy vọng sao?"
"Ngươi phải thừa nhận rằng trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện đáng sợ hơn thế, so với việc bị luyện thành kỳ vật thì những chuyện đó thực sự không là gì cả, cứ lấy ngươi mà nói." Người đàn ông vừa đánh cờ vừa nói, "Lúc ngươi còn nhỏ, gia đình đột ngột gặp đại biến, cha bị giết, mẹ và tỷ tỷ bị bán vào giáo phường ti, kết quả mẹ ngươi không chịu nổi tủi nhục, dùng trâm đâm chết khách rồi tự sát, còn tỷ tỷ của ngươi thì chấp nhận số phận nhưng số phận cũng không buông tha nàng."
"Vào năm thứ hai ở giáo phường ti, nàng bị một trưởng lão của diêm bang để mắt tới, mua về làm thiếp, vốn nghĩ là đến thời vận tốt, nhưng chỉ hai tháng sau thì nghe tin nàng qua đời. Sau này ngươi đã đi đào thi thể của nàng lên và phát hiện tứ chi của nàng đều đã biến mất."
"Ta vẫn luôn nghĩ nếu là ngươi thì có lẽ ngươi sẽ hiểu ta, vì lúc đó ngươi nhất định cũng vô cùng khát khao sức mạnh phải không?"
"Không chỉ để báo thù, mà nếu có đủ sức mạnh, có lẽ ngay từ đầu ngươi đã có thể sửa chữa những bất hạnh đó, cha mẹ của ngươi sẽ không chết, tỷ tỷ của ngươi vẫn có thể tiếp tục là một tiểu thư khuê các, gặp được một người đàn ông dịu dàng và lương thiện, ngày xuất giá trên môi sẽ nở nụ cười."
Người đàn ông đặt cờ, "Dù ngươi trước sau vẫn có ý định đối địch với ta, nhưng ta không phải là địch nhân của ngươi, ta luôn cảm thấy rằng trên đời này, chỉ có một kẻ thù duy nhất, đó chính là vận mệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận