Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 429: Không đau

Cung Hạo trước đây dùng con hạc giấy để liên lạc với Lục Cảnh, cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn. Nói cách khác, khi Lục Cảnh rơi xuống phế tích bên kia, Cung Hạo cũng không thể dùng con hạc giấy kia để truyền âm nữa. Vì vậy, đợi một chút, hắn lại đi về phía trước vài bước, đứng lại ở khoảng cách đại điện ba bước, thử thăm dò gọi tên Lục Cảnh. Nhưng mà hắn gọi hai tiếng, phía sau phế tích vẫn không có trả lời. Thế nên, Cung Hạo không khỏi có chút khó xử, hắn còn nhớ rõ chuyện Kỷ tiên sinh giao cho hắn, là muốn hắn phối hợp 【 tân tự tam thập nhất 】 giết chết Lục Cảnh. Cung Hạo không biết tình huống hiện tại có tính là đã "giết chết" Lục Cảnh hay chưa. Nhìn từ những gì vừa xảy ra, Lục Cảnh rõ ràng là đã trúng phải huyễn thuật của 【 tân tự tam thập nhất 】. Trước đây Cung Hạo cũng đã nghe qua không ít truyền thuyết liên quan đến 【 tân tự tam thập nhất 】, biết rằng trừ một số ít người may mắn, những ai bị thứ quỷ quái này quấn lấy đều không thể thoát khỏi cái chết. Nhưng mà, Cung Hạo lại không biết rõ cụ thể 【 tân tự tam thập nhất 】 hoạt động như thế nào. Dù sao hắn biết kết quả như vậy có lẽ không phải là điều mà Kỷ tiên sinh có thể chấp nhận. Lục Cảnh không phải người bình thường, hắn còn quá trẻ đã leo lên Thiên Cơ bảng, sau đó còn vào thư viện tu luyện bí lực, tiếp xúc đến thế giới quỷ vật. Người như vậy, nếu như không tận mắt thấy thi thể của hắn, không ai dám chắc chắn là hắn đã chết. Cho nên, Cung Hạo lại đợi một lát, thấy trong đại điện vẫn không có động tĩnh gì, thế là lại tiến lên hai bước. Lúc này hắn đã đứng ở trước ngưỡng cửa. Nhưng vì vết xe đổ của Lục Cảnh, Cung Hạo cũng vô cùng cẩn thận, đảm bảo thân thể của mình không có bộ phận nào vượt qua cánh cửa kia. Hắn nhón chân nhìn quanh bên trong một hồi, trong lúc đó còn thay đổi vài góc độ, thậm chí còn vòng ra sau miếu, không ngờ địa hình phế tích quá phức tạp, hắn trước sau vẫn không tìm được chỗ có thể nhìn thấy vị trí Lục Cảnh rơi xuống. Ánh mắt của Cung Hạo cuối cùng dừng trên mái hiên phía trên đầu, hắn tính toán nếu nhìn từ chỗ đó xuống phế tích, hẳn có thể lợi dụng độ cao mà nhìn thấy phần lớn nơi. Nghĩ đến đây, hắn không còn do dự, thi triển một khinh thân pháp thuật, sau đó một điểm mũi chân, tựa như con khỉ linh hoạt hướng lên mái hiên vọt tới. Cung Hạo đầu tiên dùng tay nắm lấy xà nhà, tiếp đó lại dùng hai chân kẹp chặt, cả người hiện lên tư thế treo ngược. Khi nhìn xuống mảnh phế tích lần nữa, còn chưa kịp tìm Lục Cảnh, hắn chỉ thấy một vật gì đó sáng loáng chợt lóe lên. Trong lòng Cung Hạo không khỏi giật mình, hắn còn chưa kịp phản ứng thì vật đó đã bắn tới trước mặt hắn, đó lại là một thanh tiểu kiếm! Phong hàn quang trên kiếm làm lông tơ của Cung Hạo cũng tự nhiên dựng ngược lên! May mắn là thanh kiếm kia không đâm trúng Cung Hạo, chỉ lướt qua trán hắn rồi cắm vào góc phòng. Nhưng mà Cung Hạo còn chưa kịp mừng thì sau đó một tiếng răng rắc vang lên bên tai. Lại là một đầu xà nhà gỗ đã bị chuôi tiểu kiếm chặt đứt, tiếp đó liền từ trên nóc nhà rơi xuống, thân thể của Cung Hạo cũng theo đó rơi xuống theo, nhưng đây chưa phải là chuyện đáng sợ nhất với hắn. Dù sao độ cao này, nếu có ngã xuống đất thì cũng chỉ là đau mông một chút, không có gì đáng ngại. Nhưng vấn đề là tiểu kiếm kia đã chặt đứt xà nhà ở gần phía cửa chính của đại điện, điều này có nghĩa là khi rơi xuống Cung Hạo đang trượt vào bên trong miếu thờ. Cung Hạo không muốn tự mình nếm thử tư vị của 【 tân tự tam thập nhất 】, thấy vậy hắn vội vàng đưa tay ra, định túm lấy xà nhà để giữ vững cơ thể. Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy cổ tay đau nhói, lại là một thanh tiểu kiếm thứ hai gọt qua bàn tay hắn. Cung Hạo mở to mắt, hắn đã nhận ra thanh tiểu kiếm trước đó là phi kiếm trong truyền thuyết, nhưng hắn không ngờ là phi kiếm này lại có đến hai thanh! Nhưng sao có thể được! Kiếm tu là một con đường tu hành gian khổ nhất, công sức bỏ ra cùng thời gian bỏ ra không tương xứng với những gì nhận lại, cho nên số lượng kiếm tu luôn ít đến đáng thương. Gặp được một người đã không dễ, huống chi một lần gặp phải hai người, đúng là vận may không ai bằng. Sau khi ngã xuống đất, Cung Hạo không quan tâm đến lòng bàn tay đang đau nhức dữ dội, cao giọng nói: "Cao nhân phương nào, xin hãy ra mặt cho gặp một lần!" Nhưng thứ đáp lại hắn lại là tiếng niệm kinh hùng vĩ, sau đó trước mắt hắn xuất hiện một vị lão tăng toàn thân tỏa ra ánh kim quang. Phía sau lão tăng là từng hàng tăng lữ, có cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ, số lượng chừng mấy trăm người. Khi tiếng phạm âm dứt, lão tăng ở giữa cũng lên tiếng: "A di đà phật, thí chủ có thể tìm đến nơi này lúc lão tăng đang giảng kinh, đủ thấy có duyên với Phật, chi bằng cùng tới nghe đi." Cung Hạo nghe vậy lập tức biến sắc, luống cuống nói: "Ta, ta còn chưa vào trong miếu, ngươi không thể ép ta..." Hắn nói được nửa chừng thì dừng lại, bởi vì hắn phát hiện một tay của mình đang đặt trên ngưỡng cửa phía bên kia. Khi Cung Hạo chưa kịp thu tay lại, ngưỡng cửa đó liền rút vào trong đất, khi xuất hiện lại đã ở sau lưng Cung Hạo. Còn lão tăng thì cười híp mắt nói: "Thí chủ quả nhiên có thiện căn." Nói xong, ông ta lại nhìn bàn tay đang chảy máu của Cung Hạo, ôn tồn nói: "Đau lắm đúng không?" "Không đau." Cung Hạo nghiến răng. "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần thí chủ làm theo lời của lão tăng, lão tăng có thể đảm bảo tay phải của thí chủ có thể khỏi bệnh mà không cần dùng thuốc." Cung Hạo chỉ thấy muốn khóc không ra nước mắt. Hiện tại hắn không còn thời gian đi sang phế tích bên kia xem Lục Cảnh còn sống hay chết, bởi vì tình thế của hắn hiện tại vô cùng nguy hiểm. Không ngờ bị 【 tân tự tam thập nhất 】 quấn lấy đã đành, xung quanh lại còn có hai cao nhân kiếm tu, tràn ngập địch ý với hắn. Bởi vì hai thanh phi kiếm kia đến quá nhanh, Cung Hạo thậm chí không thể nhìn rõ chúng đến từ đâu, giờ muốn đề phòng cũng không biết phải đề phòng như thế nào. Mặc dù vậy, hắn vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, không vội vàng cầm máu tay trái mà ngược lại cố gắng nhịn đau, mượn máu tươi trên đất, vẽ lên trận pháp. Hắn định bày một mê trận để phòng thân, nhưng chưa vẽ được một nửa thì sau lưng liền có tiếng cười lạnh vang lên: "Yêu nghiệt phương nào, dám bày tà pháp trong Phật đường!" Cung Hạo giật mình hoảng sợ, sau đó cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhìn lại, chỉ thấy Lục Cảnh đang đứng không xa, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm. Phải nói là, Lục Cảnh tuy không quy y, nhưng khi hắn cầm thiền trượng đứng ở đó thì ngược lại thật sự có vài phần ý vị của hộ pháp Phật môn. Nhất là sau khi nói xong hắn còn múa nửa bộ Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng ngay trước mặt Cung Hạo, múa xong còn không quên tạo dáng, chẳng khác nào một võ sinh trong tuồng vậy. Cung Hạo thần sắc mấy lần, cuối cùng vẫn cố gắng tỏ ra sợ hãi lẫn vui mừng, lắp bắp nói: "Lục... Lục sư đệ, ngươi còn sống, quá, quá tốt rồi, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì, sợ quá vội vàng đến tìm ngươi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận