Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 292: Tiên trưởng cứu ta!

Thực ra, chính Chu Hiệt cũng thấy hành động của mình có chút trơ trẽn. Không lâu trước đó, hắn còn xem đám người ti thiên giám như quân cờ thử vàng của Đông Huyền sư đồ và đám kỳ nhân dị sĩ mới chiêu mộ, ngầm cho phép những người kia động thủ với ti thiên giám trong buổi tiệc. Vậy mà giờ hắn lại quay ngoắt muốn bám đùi ti thiên giám, thế nào cũng thấy thật vô sỉ.
Nhưng so với cái mặt của mình, tính mạng hiển nhiên quan trọng hơn. Hơn nữa điều mấu chốt là Chu Hiệt biết ti thiên giám sẽ không từ chối hắn, vì từ trước đến nay phong cách làm việc của ti thiên giám vẫn thế, âm thầm làm tốt trách nhiệm của mình, chưa từng vượt khuôn. Sẽ không vì thích ai mà nghe lệnh người đó, cũng không vì ghét ai mà bỏ mặc. Theo lời Quách Thủ Hoài, "Chúng ta chỉ để ý chuyện tà ma."
Trước kia Chu Hiệt rất ghét thái độ có thể nói là lạnh lùng này của ti thiên giám, nhưng giờ đây hắn chợt có chút hiểu ra vì sao các tiền bối của ti thiên giám lại đặt ra quy củ như vậy. Chỉ riêng Đông Huyền sư đồ bốn người thôi đã làm cho hoàng cung của hắn long trời lở đất. Một tổ chức có sức mạnh thần bí đáng sợ như vậy, một khi bắt đầu nhúng tay vào chuyện thế tục, thì căn bản không triều đại nào, không vị đế vương nào có thể ngăn cản. Dù nghe có chút hoang đường, nhưng cái quy tắc này từ trước đến nay không phải để bảo vệ ti thiên giám, mà là để bảo vệ những kẻ như hắn, vua của một nước.
Chu Hiệt nhất thời thất thần, rồi nghe Thư Họa khẽ gọi: "Quan gia, quan gia không sao chứ? Có cần ta chém gϊết cái thứ yêu ngôn tà ma đầy miệng này không?"
Chu Hiệt vô thức định nói "động thủ đi", nhưng chợt kịp phản ứng. Nếu cứ thế mà chém gϊết con oán anh này thì chẳng phải đã xác nhận lời nó vừa nói sao. Hơn nữa làm vậy thì Ninh tiệp dư và đứa con trong bụng nàng cũng không thể cứu được. Dù Chu Hiệt giờ đã chắc tám chín phần mười cái gọi là oán anh này là do Đông Huyền sư đồ làm ra, nhưng người ngoài đâu có tin.
Giờ khắc này Chu Hiệt thậm chí đã nảy sinh ý định sάt sinh, muốn gϊết hết những người dự yến đêm nay. Nhưng trước hết, hắn phải giải quyết phiền phức từ Đông Huyền sư đồ đã. Chu Hiệt nghe Thư Họa hỏi, liền trầm giọng đáp: "Không, không được làm nó bị thương. Trẫm hôm nay muốn cùng nó tranh biện cho rõ ràng."
Nói xong, hắn bất ngờ bước ra khỏi bàn, từng bước một đi về phía con oán anh. Cả đám người trong điện, kể cả Đông Huyền sư đồ đều sững sờ, có vẻ không ngờ rằng quan gia Chu Hiệt này lại có lá gan lớn như vậy, chẳng hề sợ hãi cái con quái vật có vẻ ngoài đáng sợ này, còn dám bước lại gần nó. Phải biết rằng lão tử của Chu Hiệt đã bị người ta gi·ết cả nhà ba người, còn cướp cả ngôi vị, thù này chẳng phải là huyết hải thâm cừu sao.
Còn Chu Hiệt thì ngay cả võ cũng chưa từng luyện qua, như thế không phải là "thịt ném cho chó" sao? Trong lòng Chu Hiệt cũng vô cùng lo sợ, nhưng lúc này hắn nhất định phải thoát khỏi sự khống chế của Đông Huyền chân nhân, hội hợp với đám người ti thiên giám để bảo toàn tính mạng. Ngoài cách đó, hắn không nghĩ ra biện pháp nào khác vừa có thể kéo dài khoảng cách với Đông Huyền chân nhân mà không làm hắn nghi ngờ.
Thực tế, Chu Hiệt vừa đi vài bước thì lông mày của Đông Huyền chân nhân đã nhíu lại, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Thư Họa. Thư Họa hiểu ý liền vỗ lên ngón áp út tay phải, nhẹ nhàng gõ hai cái lên quyển trục. Ngay sau đó con oán anh há miệng ra, hướng về Chu Hiệt mà nhe răng. Chu Hiệt dường như đã ngửi thấy mùi hôi thối từ miệng nó phát ra, trong lòng không khỏi cũng rất kinh hãi. Nhưng nhìn rừng Quan chỉ còn cách hắn hai mươi bước nữa, Chu Hiệt cảm thấy nhìn thấy một tia ánh sáng cuối đường hầm.
Hắn nghiến răng một cái, cúi đầu xuống rồi tăng nhanh bước chân. Lúc này, những người khác cũng nhìn ra Chu Hiệt miệng thì hô hào muốn cùng oán anh tranh biện một phen, nhưng dưới chân lại hướng về phía đám người ti thiên giám mà chạy. Hơn nữa chạy được một nửa hắn còn mở miệng kêu lên: "Tiên trưởng cứu mạng!"
Rừng Quan nghe được hai chữ "tiên trưởng" nhất thời còn chưa kịp phản ứng. Dù sao trước kia Chu Hiệt một mực gọi sư đồ Đông Huyền như vậy, nhất là khi Thư Họa tiếp lời, nàng ta đã nói đầy miệng: "Quản gia đừng sợ, thảo dân đây tới cứu giá."
"Không, không không không, ngươi đừng tới đây!" Chu Hiệt nghe vậy vội vàng khoát tay, dưới chân càng chạy nhanh hơn. Dù sao hắn cũng chỉ là một người bình thường, hơn nữa ngày thường quen sống an nhàn sung sướng, dù lúc này có liều mạng nhưng tốc độ cũng chẳng đáng kể là bao. Dù sao chắc chắn không thể nhanh bằng con oán anh, chỉ mấy cái lao mình là nó đã vọt tới sau lưng Chu Hiệt. Chu Hiệt nghe tiếng gió phía sau, trong lòng hoảng sợ nhảy lên đỉnh điểm, thầm kêu: "Ta xong đời rồi!"
Nhưng ngay sau đó, thân thể hắn bỗng dưng lơ lửng trên không trung, chẳng biết vì sao lại bay đến trước mặt Rừng Quan. Toàn bộ quá trình cứ như cưỡi mây đạp gió, mà lúc rơi xuống đất lại nhẹ nhàng uyển chuyển, không có cảm giác bị quăng xuống đất. Chu Hiệt quay đầu lại, phát hiện người đàn ông mặt chữ điền lôi thôi lếch thếch bên cạnh Rừng Quan đã chặn giữa hắn và con oán anh. Vừa rồi hẳn là người này ra tay, ném Chu Hiệt đang chạy được một nửa sang đây.
Lúc này con oán anh cũng xông đến trước mặt người đàn ông nọ, cái miệng của nó mở to ra, há ra tận gần hết cả mặt, nhìn vào thật rùng mình, rồi chuẩn bị cắn vào cổ người nọ. "Tiên trưởng cẩn thận!" Chu Hiệt không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Kết quả là thấy người nọ không tránh không né, chỉ chờ oán anh nhào tới gần mới đưa tay bọc vải ra, trực tiếp túm lấy một chân của oán anh.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, tựa như đang chiên dưa leo vậy, đập đi đập lại con oán anh xuống mặt đất. Động tĩnh lớn đến nỗi Chu Hiệt nghe thấy mà cũng kϊnᏂ hãϊ kinh hồn, còn gạch vàng lát sàn trong điện cũng bị đập vỡ vụn. Cái gọi là gạch vàng dĩ nhiên không phải là gạch được làm từ vàng thật. Hoàng gia dù giàu có nhưng cũng chưa đến mức đó, huống hồ làm như vậy thì chắc chắn các ngự sử quan văn cũng không bỏ qua cho hoàng đế, để danh tiếng ăn chơi xa xỉ lại càng khó mà tránh khỏi.
Nên gạch vàng trong cung thực chất là gạch vuông lớn do ngự diêu nung, dùng cát bùn đặc chế từ trong hồ, phơi khô bảy tháng, lại đưa vào lò nung, nói chung toàn bộ quá trình ít nhất cũng phải mất một năm mới luyện được một mẻ. Tất nhiên gạch vuông được dày công như vậy thì chất lượng cũng vô cùng tốt, vô cùng cứng cáp, dù sao Chu Hiệt nghĩ cũng không ra có ai lại có thể tay không mà đánh vỡ được nó.
Người đàn ông mặt chữ điền đập một hồi thì buông tay, chỉ thấy oán anh co rúm lại rồi bò về bức tranh không trong tay Thư Họa, xem bộ dạng là không có ý định chui ra nữa. "Tiên trưởng thân thủ tốt quá!" Chu Hiệt vội lên tiếng khen. Lục Cảnh liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng chẳng buồn chấp nhặt với gã này. Vừa rồi nghe Chu Hiệt và con oán anh nói chuyện, đầu hắn hiện lên rất nhiều chuyện, nhất là nghĩ đến một khả năng nào đó khiến lòng hắn không khỏi hẫng một nhịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận