Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 65: 3 năm mộng tỉnh

"Trong lòng ta tràn đầy giận dữ và thất vọng, một sinh mạng tươi rói, cứ vậy mà biến mất, còn những kẻ đã hại chết tiểu Như, sự trừng phạt mà chúng nhận lại quá nhỏ bé." Thậm chí có người chỉ nửa tháng sau đã bắt đầu lại cảnh đá gà chọi chó trong kinh thành, ức hiếp kẻ yếu, mọi thứ chẳng khác gì trước đây, ta còn hoài nghi liệu bọn chúng có còn nhớ dung mạo và tên của nữ tử đáng thương bị chúng hại chết không nữa. "Vì không cam tâm, ta lại tìm đến Đồ ngự sử, muốn ông ta giúp điều tra xem các ngự sử trong ngự sử đài có tư túng làm trái luật trong quá trình thẩm tra vụ án này không, nhưng thứ ta nhận được lại là sự cự tuyệt của Đồ ngự sử." Cuối cùng, một vị ngự sử trẻ tuổi đi bái kiến Đồ ngự sử thấy ta đáng thương nên dừng bước, nói với ta vài câu. Hắn nói người không chết ngay tại chỗ, mà kéo dài hơn một tháng mới mất, rất khó dựa theo án giết người để xử lý, kết quả này đã xem như là tốt nhất mà ta có thể tranh thủ được rồi." Nhưng sao ta có thể dùng kết quả đó mà đối mặt với tiểu Như nơi chín suối?" Trung niên đạo nhân nói, "Ta biết rằng việc cầu viện quan phủ hay bất cứ ai khác đều vô ích." Những biện pháp thông thường căn bản không thể khiến những tên kia phải chịu sự trừng phạt thích đáng, bởi vì thế giới này vận hành là như vậy, những kẻ có quyền thế, luôn có cách để giải quyết rắc rối bằng cái giá thấp nhất." Nhưng may mắn là ta không phải người bình thường, ta còn có bí lực và pháp thuật có được từ những bia đá." Ta quyết định tự mình động thủ. Nhưng mà 20 năm trước ta vẫn sống rất bê tha, sợ mệt nhọc, không nghĩ luyện võ, tu hành bí lực cũng chỉ 'ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới', đến giờ cũng chỉ biết mỗi một cái chướng nhãn pháp. "Mà kẻ thù của ta lại đều là những người xuất thân không tầm thường, trong nhà có rất nhiều hộ viện võ sư, thậm chí còn có cả cao thủ võ lâm, chính vì thế ta quyết định thay đổi triệt để, bắt đầu tu luyện nghiêm túc, nhưng ngay sau nửa năm dốc lòng tu luyện, ta không ngờ mình lại gặp được tiểu Như." "Nàng biến thành quỷ vật?" "Không sai, nhưng lúc đó ta không hề biết, trên thực tế, cho dù ta biết cũng không để tâm, chỉ là ta rất hoang mang, hình như nàng không nhận ra ta." "Ta nhìn thấy nàng ở bên ngoài một quán rượu, nàng mặc bộ quần áo rách rưới, người thì ướt sũng." Rất nhanh, một gã say rượu đi từ trên lầu xuống. Người này chính là một trong đám nha dịch đã điều chỉnh nàng ở bên sông hôm đó. Ta thấy tiểu Như vẫy tay với hắn, người kia có vẻ không nhận ra tiểu Như, cứ thế cười hề hề bước tới." Tiểu Như dẫn hắn đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh. Ta lo lắng cho sự an toàn của tiểu Như, vội vã đi theo. Nhưng con hẻm kia đã không thấy bóng dáng bọn họ." Đến ngày hôm sau, ta nghe người ta nói có người bị chết đuối đêm qua, rồi khoảng một tháng sau, phủ của Kinh xa đô úy bỗng tổ chức tang lễ, mà người chết chính là tên thanh niên đã đi vào con hẻm nhỏ kia cùng tiểu Như." "Lại bảy ngày sau, con trai lớn của Hữu Gián Nghị đại phu Tào Bân cũng chết, nguyên nhân cái chết cũng giống vậy, do chết đuối mắc phong hàn. Trong lòng ta vô cùng kích động...Ta có thể xác định, tiểu Như đã trở lại." "Ta muốn gặp nàng, muốn cùng nàng giãi bày tâm sự, muốn nói cho nàng biết ta nhớ nàng biết bao, nhưng trước hết ta phải tìm được nàng đã, sau đó ta dò la được con trai thứ tư của Phùng học sĩ gần đây cũng tự nhiên bị rơi xuống nước." Thế là ta canh chừng bên ngoài phủ họ Phùng... và đúng vào ngày thứ ba mươi sau khi hắn bị rơi xuống nước, ta lại nhìn thấy tiểu Như, nàng vẫn mặc bộ y phục ướt đẫm kia, một mình trông thật cô đơn." Nhưng không sao, ta đã tìm được nàng, sẽ không để nàng cô đơn như vậy nữa, ta tiến về phía nàng, nhưng nàng nhìn thấy ta lại thờ ơ, mặc ta nói gì, nàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào." Hơn nữa khi ta cuống lên, nàng còn giơ tay đẩy ta ra một cách khó chịu. Ngay lúc này, ta nhìn thấy một bóng đen từ phủ họ Phùng chui ra." Một kiếm chém về phía tiểu Như, tiểu Như bị kiếm chém trúng, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn, cùng người kia đánh nhau, võ công của người kia rất không tồi, nhưng điều khiến ta giật mình hơn là hắn còn có thể thi triển pháp thuật, giống như ta vậy." Trong đầu ta hiện ra những lời mà tiên sinh Kỷ đã nói trước kia, thế là ta buột miệng thốt ra ba chữ, "ti thiên giám." "Người kia nghe thấy ba chữ này quay đầu liếc ta một cái, hơi kinh ngạc hỏi ta, ngươi biết rõ chúng ta?" "Nhưng chưa đợi ta trả lời, hắn đã nói tiếp, có chuyện gì thì đợi ta thu thập cái quỷ vật này đã rồi nói sau." Ta nghe vậy thì lo lắng, hướng về hắn hô lớn, không cho phép tổn thương tiểu Như, tiểu Như vô tội, là do những người kia hại nàng trước! Người kia nghe ta nói vậy thì thở dài, nói, ta biết chuyện của nàng, nhưng giờ nàng đã trở thành quỷ vật, cứ để mặc vậy, sẽ còn nhiều người bị hại hơn." Ta không phục, nói đó là sự trừng phạt xứng đáng mà họ phải nhận." Người kia đại khái cũng bị ta nói đến bực mình, liền nói Ti thiên giám chỉ để ý đối phó với quỷ vật, không quan tâm đến những chuyện khác." "Thế là ta bắt đầu mắng chửi ti thiên giám thị phi bất phân, trợ Trụ vi ngược, còn bảo tiểu Như mau trốn đi, khi đó ta đã chuẩn bị ra tay, nhưng không ngờ người kia còn có đồng bọn." Từ phía sau đánh lén, trực tiếp điểm huyệt đạo của ta, khiến ta không thể động đậy." Mắt ta trừng trừng nhìn bọn chúng cùng nhau giáp công tiểu Như, dùng pháp thuật làm tiểu Như bị thương, sau đó dùng xích xiềng xích trói tiểu Như lại, trong lòng ta thấy đau đớn." Ta không hiểu, tại sao, tại sao rõ ràng làm chuyện xấu là những người kia, thế nhưng kết quả thì mỗi lần đều là người tốt bị tổn thương! Hơn nữa người kia sau khi bắt được tiểu Như còn đi đến chỗ ta, cậy miệng ta ra, ép ta uống liền năm chén nước trà." Đầu óc ta chẳng mấy chốc đã trở nên mơ màng, chỉ lờ mờ nghe người kia nói với ta rằng ngủ một giấc đi, tỉnh lại là có thể quên hết mọi chuyện buồn phiền. "Nhưng ta không muốn quên, không muốn quên tiểu Như, nàng vẫn đang chờ ta đến cứu. Thế nhưng ta không thể nào kiểm soát được mí mắt của mình, vẫn là từ từ nhắm lại." Hơn nữa, khi ta tỉnh lại, ta thật sự giống như lời người kia nói mà quên mất tất cả những chuyện xảy ra trong vòng nửa tháng trở lại đây, không nhớ là tiểu Như đã từng trở về." Ta cứ vậy mà ngơ ngơ ngác ngác qua 3 năm, cho đến khi gặp lại Kỷ tiên sinh, hắn vừa thấy ta đã nhìn chằm chằm, sau đó nói với ta rằng, hình như ngươi đã đánh mất thứ gì đó, cần ta giúp ngươi tìm lại không?" Ta hỏi hắn là thứ gì, hắn không trả lời, chỉ rót rượu vào bát của ta, bắt ta uống, rồi lại đưa ta đi xem một vở kịch, khi vở kịch kết thúc, nước mắt của ta bỗng nhiên từ trong hốc mắt tuôn ra." Vì rốt cuộc ta đã nhớ ra 3 năm trước, chuyện mà ta đã quên là gì, rồi sau đó ta liền quỳ xuống trước Kỷ tiên sinh, cầu xin ông ta giúp ta cứu tiểu Như." Nhưng hắn lại lắc đầu, nói cái quỷ vật mà ta muốn tìm đã không còn ở thế gian này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận