Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 426: Cảnh Hữu nguyên niên đại hỏa

"Thù lao thì ta ngược lại không có gì đáng kể," Lục Cảnh nói, "Ý của ta là bây giờ còn là ban ngày, trong Thanh Tuyền tự còn có không ít khách hành hương, chúng ta cứ như vậy đi vào cùng con quỷ kia đại chiến một trận sao? Còn nữa ngươi nói con quỷ ở trong chùa miếu, mấy hòa thượng kia lại là chuyện gì xảy ra, bọn hắn tại sao không có biến mất?"
"Ta trả lời trước vấn đề thứ nhất của ngươi, vật kia không ở trong đại điện, cho nên nếu mọi chuyện thuận lợi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến những khách hành hương trong đại điện. Đến mức mấy hòa thượng trong miếu..."
"Ai nói là không có ảnh hưởng, vị trụ trì trong miếu vốn có y thuật phi phàm, cứu người vô số, cho dù là những bệnh nan y, ông ta cũng có thể kê đơn thuốc, giúp bệnh nhân khống chế bệnh tình phát triển."
"Ông ta vừa biến mất, ngay sau đó rất nhiều người vốn do ông ta điều trị cũng không thấy tăm hơi, thế là những người nhờ thuốc của ông ta để duy trì bệnh tình, hiện tại đều bệnh nặng thêm, mà ngoài người ngụ ở đây, trong miếu còn biến mất thêm 4 hòa thượng nữa, chỉ là đều bị người quên mất rồi thôi." Cung Hạo nói.
"Mấy người kia đã chết sao?"
"Cũng không phải, bọn hắn đều vẫn còn sống, không... phải nói phần lớn vẫn còn sống, hơn nữa nghiêm chỉnh mà nói, vẫn cùng chúng ta sinh sống trong cùng một thế giới, chỉ là chúng ta không nhìn thấy họ, cũng không cách nào giao tiếp với họ."
"Ẩn thân?"
"Cũng không sai biệt lắm."
"Nếu chúng ta giải quyết được con quỷ kia, có thể cứu bọn họ ra không?"
"Cái này ta cũng không rõ." Cung Hạo nói, "Ta không bị con quỷ kia bắt được, cho nên tình huống cụ thể bên kia ta cũng khó nói rõ được, sao thế, ngươi còn vấn đề gì khác không?"
"Không có, chúng ta bắt đầu đi." Lục Cảnh nói xong dẫn đầu bước qua sơn môn.
Cung Hạo theo sát phía sau, hai người vào chùa sau cũng không cùng những khách hành hương khác đi đại điện thắp hương, mà là vòng qua mấy hòa thượng phụ trách tiếp đón khách hành hương.
Lặng lẽ sờ đến phía sau La Hán tháp, Cung Hạo không ngừng bước chân, dẫn Lục Cảnh tiếp tục hướng phía trước xâm nhập, xuyên qua một hàng bảng gỗ.
Sau đó Lục Cảnh phát hiện mình đang đứng ở trên một cái quảng trường, ánh mắt nhìn tới, là một tòa đại điện còn lớn hơn ít nhất gấp đôi so với Đại Hùng Bảo Điện ở trung tâm tự miếu trước đó.
Chỉ là bây giờ cung điện kia lại chỉ còn một nửa, một nửa kia đã hóa thành phế tích, còn nửa còn lại thì trông cũng đã rách nát không chịu nổi, nóc nhà tứ phía hở, vách tường và trên cột cũng đều là vết tích do đại hỏa thiêu đốt.
Trong đại điện tượng Phật ngã nghiêng trên mặt đất, đầu tượng không thấy đâu.
Mà trong đại điện thì khắp nơi đều là cỏ dại và mạng nhện, trông rất suy tàn.
Giọng Cung Hạo từ phía sau Lục Cảnh lại vang lên, "Nơi này vốn là ngôi chùa lớn nhất Huy Châu, trong chùa cung phụng xá lợi thánh tăng, thu hút tín đồ tranh nhau đến hành hương."
"Cho đến năm Cảnh Hữu nguyên niên, không biết vì nguyên nhân gì trong chùa xảy ra hỏa hoạn, nghe nói đêm đó lửa ngập trời, không chỉ thiêu trụi tất cả miếu thờ, mà còn thiêu chết trọn vẹn hơn trăm vị hòa thượng."
"Cũng bởi vì trận đại hỏa kia, mà nơi này từ một mảnh đất Phật thanh tịnh biến thành nơi bất tường, cho đến trăm năm sau, mới có một vị đại đức đến đây mở lại sơn môn."
"Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, bọn họ cũng chỉ chỉnh trang được một khoảng nhỏ phía trước, xây dựng lại miếu thờ tăng xá, còn cả một vùng rộng lớn phía sau lại là lực bất tòng tâm, không có tiền dư để can thiệp."
"Quỷ vật chúng ta cần đối phó lần này cũng có liên quan đến trận đại hỏa năm Cảnh Hữu nguyên niên sao?" Lục Cảnh hỏi lại.
Cung Hạo hơi gật đầu, cởi một túi da hươu bên hông xuống, lấy từ trong ra 14 viên hạt châu lưu ly, những hạt châu kia màu sắc sặc sỡ, lớn nhỏ cũng không giống nhau.
Nhưng có một điểm giống nhau, đó là mỗi viên hạt châu phía trên đều có các đường vân lít nha lít nhít.
Lục Cảnh biết đó là trận đồ.
Nói đến hiện tại hắn cũng đã thấy không ít pháp trận, mà vật liệu mà những người tu hành dùng để bày trận cũng vô cùng đa dạng.
Lục Cảnh đã thấy dao nhỏ của Tỉnh Hướng, xương thú của Diệp Cung Mi, trên lý thuyết chỉ cần vật gì có thể khắc lên trận đồ, thì tựa hồ đều có thể dùng để bày trận.
Hạt châu lưu ly đương nhiên cũng không ngoại lệ, Cung Hạo đem những hạt châu đó theo trận pháp mà chôn xuống các góc, cuối cùng chỉ giữ lại một viên nhỏ nhất trong tay.
Sau đó nói với Lục Cảnh, "Được rồi, bây giờ ngươi có thể bịt mắt lại. Cẩn thận, con quỷ kia chấp niệm rất sâu, cho nên ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được cởi tấm vải đen ra, bởi vì tất cả những người biến mất không một ai ngoại lệ đều đã thấy bộ dạng của nó."
Lục Cảnh nghe vậy liền lấy miếng vải đen che lên hai mắt, đánh một nút sau gáy.
Mà đổi lại phía bên kia Cung Hạo cũng tương tự bịt mắt lại, "Lát nữa chỉ cần ngươi dẫn được con quỷ kia đến đây, mọi việc còn lại cứ giao cho ta."
Lại sau đó Lục Cảnh nghe được Cung Hạo lẩm bẩm trong miệng.
"Thu liễm huyền quan, hư vô diệu đạo, thanh tĩnh thần tức, chế ngoại dưỡng trung, thiên nhân hợp nhất, ẩn!"
Vừa dứt lời cuối cùng, Lục Cảnh phát hiện mình đã không còn cảm giác được khí tức của Cung Hạo, cả người hắn tựa như đã hòa mình vào thiên địa, không thể phân biệt được nữa.
Thế là Lục Cảnh cũng không trì hoãn nữa, hướng về phía tòa đại điện đổ nát kia đi tới.
Vì che mắt nên hắn đi không nhanh, hơn nữa đi chưa được mấy bước, liền phải dừng lại nghe ngóng động tĩnh bốn phía.
Nhưng một mực đợi Lục Cảnh đi đến trước đại điện, vẫn không nghe thấy gì bất thường.
Sau đó Lục Cảnh một chân bước qua ngưỡng cửa.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo bên tai hắn bỗng nhiên vang lên tiếng hồng chung đại lữ, cùng với tiếng niệm kinh rộng lớn.
Nếu như trước đây Lục Cảnh chưa từng thấy qua vẻ suy tàn của cung điện kia, thì giờ phút này chỉ dựa vào thính giác, nhất định sẽ cảm thấy mình đang đặt mình vào một cõi Phật trang nghiêm.
Hơn nữa cho dù che hai mắt, cũng có thể nhìn xuyên qua tấm vải đen, thấy được kim quang ẩn ẩn chớp động.
Đợi đến một lát sau, phạn âm nhỏ dần, kim quang cũng trở nên dịu đi, một giọng trầm thấp vang lên, "Thí chủ đã đến bỉ tự, vì sao vẫn không vào?"
Lục Cảnh nghe vậy vẫn giữ nguyên tư thế một chân trong một chân ngoài, dò hỏi, "Hay là đại sư ngài đi ra?"
"... " Giọng kia có lẽ không ngờ có người sẽ trả lời như vậy, nhất thời không biết nói gì.
Một lát sau giọng kia lại tiếp tục vang lên, "Không biết thí chủ đến đây là có việc gì?"
"À, không có việc gì đặc biệt, ta chỉ là nghe người ta kể lại vẻ thịnh cảnh năm xưa của quý tự, nên đến đây tưởng nhớ chút thôi."
"Thí chủ có thể tìm đến được nơi đây, đủ thấy là có duyên với ta, Phật, nếu đã vậy, chi bằng hãy vào trong nghe lão tăng thuyết pháp, đến khi đó nếu như nói không hợp ý ngươi, ngươi tự nhiên có thể rời đi, à đúng rồi, miếng vải đen trên mắt ngươi, không định cởi xuống sao?"
"Không được không được, ta người này từ nhỏ đã bị bệnh mắt, không thể để lộ ra ánh sáng." Lục Cảnh thuận miệng nói dối.
"Chỉ là bệnh mắt thôi, chỉ cần thí chủ chịu làm theo lời lão tăng nói, lão tăng có thể đảm bảo bệnh mắt của thí chủ có thể không thuốc mà khỏi."
"Mù lòa cũng có gì không tốt, tránh phải xem thế gian nhơ nhuốc này." Lục Cảnh vừa tiếp tục ứng phó lão tăng kia, vừa đang tính toán làm thế nào để lừa đối phương ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy dưới chân bỗng nhiên lảo đảo, tiếp đó Lục Cảnh phát hiện mình đã ở bên trong điện.
??? Cái này cũng được ư?! Lục Cảnh không ngờ mình đang đứng im tại chỗ, mà ngưỡng cửa kia có thể tự mình di chuyển từ trước chân hắn ra sau chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận