Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 49: Kiếm thành

Tháng giêng mùng hai ngày đó, Lục Cảnh cũng nhận được một phần lễ lớn từ ti thiên giám đưa đến. Đó là hai thanh phi kiếm mới, cùng với 100 đồng tiền ti thiên giám đầy đủ. Lục Cảnh đem 100 đồng tiền ti thiên giám này chia làm hai phần, một nửa giữ lại cho mình, nửa còn lại thì đưa cho Hạ Hòe, người đã cùng hắn hợp tác. Còn hai thanh phi kiếm kia thì Lục Cảnh không khách sáo, đem chúng tế luyện hết. Vậy là hiện tại số phi kiếm trên người hắn đã lên tới tám thanh, đúng là một người mang hình dáng hộp kiếm.
Việc Lục Cảnh phải làm tiếp theo là tiếp tục tu luyện Ngự Kiếm thuật của mình, cố gắng sớm ngày phát huy hết uy lực của những thanh phi kiếm này. Không cần đạt đến trình độ như Cốc Trọng Lăng, ít nhất cũng phải điều khiển được phi kiếm như cánh tay, đi lại tự nhiên. Vừa hay bây giờ hắn có gần 1 tháng nghỉ phép, không cần đi phá án, có thể chuyên tâm tu luyện, vì thế sau khi về kinh gặp Cố Thải Vi, Lục Cảnh dứt khoát ở lại trên Thanh Long sơn. Hàng ngày hắn không luyện tập Ngự Kiếm thuật và Hỏa Lân Giáp, thì cũng là tiếp tục sự nghiệp nuôi con tham của mình. Dựa vào việc mỗi ngày làm mới hai rãnh, tốc độ tu luyện của Lục Cảnh vốn đã là điều người bình thường khó mà tưởng tượng được. Bây giờ lại có thêm chuỗi vòng tay bồ đề trợ giúp, tốc độ tiến bộ tu vi của hắn càng thêm một ngày ngàn dặm. Chưa đến nửa tháng, Hồ Quang đã được hắn nuôi từ linh động trung kỳ lên linh động hậu kỳ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn trong núi. Hắn nhắm mắt lại, chỉ dựa vào tai để bắt lấy động tĩnh xung quanh. Một khắc sau, Hồ Quang đột nhiên từ trong ống tay áo của hắn bay ra! Nó đâm về phía mặt tuyết, hướng đến một bóng dáng nhỏ nhắn tinh ranh. Đó là một con chuột đồng, khá là nhạy bén, khi phi kiếm vừa mới phóng ra đã cảm nhận được nguy hiểm, toàn thân lông đều dựng đứng lên! Rồi nó liền bỏ chạy sang một bên! Trước đây, khi Lục Cảnh điều khiển phi kiếm chuyển hướng còn chưa lưu loát, có lẽ tám phần mười con chuột đồng sẽ trốn về được hang của nó, nhưng lần này ngay khi con chuột đồng quay người, Hồ Quang cũng đồng thời chuyển nửa vòng. Nó chém chính xác vào đầu con chuột đồng, sau đó lại bay về phía trước hai trượng, rồi đột ngột quay đầu, vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, bay trở về tay áo Lục Cảnh. Lục Cảnh mở mắt, nhìn xác con chuột đồng ở phía xa, hài lòng gật đầu.
Từ lúc bắt đầu tu luyện Ngự Kiếm thuật đến nay đã sáu tháng, mãi bây giờ mới coi như có chút cảm giác của kiếm tiên. Chẳng trách số lượng kiếm tu lại luôn ít như vậy. Thời gian đầu tư này thật sự quá dài, sáu tháng, người khác đã học được cả chục loại pháp thuật rồi, nhưng đây còn là nhờ Lục Cảnh có thẻ bug, hoàn toàn không quan tâm đến việc tiêu hao bí lực, mới luyện đến được mức này. Người bình thường ở đây, ít nhất cũng phải mất bảy tám năm, thật là khiến người ta đợi không nổi. Tuy vậy hiệu quả sau khi luyện thành cũng đủ khiến người ta phấn khởi. Nhất kiếm phá vạn pháp, Lục Cảnh tạm thời chưa làm được, có thể chỉ là trong vòng trăm trượng lấy đầu người, vô tung vô ảnh, đã đủ để khiến tuyệt đại đa số người, thậm chí cả cao thủ võ lâm, đều khó mà phòng bị.
Hơn nữa Lục Cảnh không chỉ có một thanh phi kiếm. Chỉ có điều các phi kiếm phía sau hắn tế luyện tương đối muộn, chỉ có Sơn Hỏa là Linh Động sơ kỳ, bốn thanh còn lại đều là hàm quang kỳ, hai thanh mới lấy được lại càng là đang ở ngưng thần kỳ. Tuy vậy, có Hồ Quang, Lục Cảnh đã có thể bắt đầu tu luyện Thanh Quang Nguyệt Ảnh kiếm ở phần nửa dưới. Bộ Ngự Kiếm Quyết mà Cốc Trọng Lăng truyền cho hắn, chia làm hai phần trước sau, nửa phần đầu thật ra là dạy cách dưỡng kiếm, phần sau mới là cách ngự kiếm. Các Ngự Kiếm Quyết khác nhau thì phần dưỡng kiếm không khác nhau là mấy, nhưng phần ngự kiếm lại muôn hình muôn vẻ. Giống như học kiếm có kiếm chiêu vậy, ngự sử phi kiếm cũng có chiêu thức tương tự. Về mặt lý thuyết, bất cứ một môn kiếm pháp võ học nào cũng có thể được bao bọc vào trong phi kiếm để trực tiếp sử dụng. Chỉ khác một điều là một cái cầm kiếm bằng tay, một cái là dùng thần ngự kiếm mà thôi. Nhưng làm vậy thật là có chút lãng phí của trời, uổng phí hết ưu thế của phi kiếm. Bởi vì các kiếm pháp thông thường, khi truy kích địch thủ cũng sẽ cố gắng tránh cho người cầm kiếm bị tổn thương.
Lấy ví dụ kiếm Vô Tưởng của sư phụ Hạ Hòe là Tiêu Mộng Nhu, trong 24 chiêu có cả công lẫn thủ, hơn nữa đại đa số các kiếm chiêu đều có chừa đường lui, có thể kịp thời từ công chuyển thủ, hoặc từ thủ chuyển công. Nhưng phi kiếm thì hoàn toàn không cần thiết phải thế. Chỉ cần chém trúng người là được, đại đa số thời điểm căn bản không cần cân nhắc vấn đề phòng ngự, điều này yêu cầu chiêu kiếm phải đủ quyết liệt. Lục Cảnh trước đây từng lĩnh giáo qua Thanh Quang Nguyệt Ảnh kiếm mà Cốc Trọng Lăng đã thi triển ở Biệt Hữu Động Thiên. Khi đó hắn đã là một cao thủ nhất lưu, nhưng vẫn phải phòng thủ rất chật vật, đó là bởi vì Thanh Quang Nguyệt Ảnh kiếm không giống với bất cứ kiếm pháp nào mà hắn từng gặp trước đó. Cái thanh kiếm nhỏ màu bạc của Cốc Trọng Lăng có lộ tuyến bay phiêu hốt khó lường, vô tung vô ảnh, vừa nhanh vừa xuất quỷ nhập thần, tựa như ánh trăng và thanh quang trên trời khiến người không thể phỏng đoán, lại không có dấu tích nào có thể tìm ra. Đúng là một môn kiếm thuật giết người bậc nhất thế gian này.
Lục Cảnh vừa lĩnh hội vừa tu luyện Thanh Quang Nguyệt Ảnh kiếm lại trải qua một tháng. Trong một tháng này, hắn cũng nuôi Sơn Hỏa lên đến linh động hậu kỳ, mà lúc này ưu thế của việc tu luyện nhiều thanh phi kiếm cũng được thể hiện, một bộ Ngự Kiếm thuật của Lục Cảnh có thể đồng thời dùng hai thanh phi kiếm, giúp hắn tiết kiệm thời gian tu luyện. Khi càng có nhiều phi kiếm được tu đến linh động hậu kỳ, hắn lại càng tiết kiệm được nhiều thời gian hơn. Tất nhiên, người bình thường cũng không có điều kiện để nuôi nhiều phi kiếm đến vậy.
Ngoài ra, tường bao quanh thổ bảo cũng đã được hoàn thành toàn bộ mấy ngày trước, từ bên ngoài nhìn vào trông giống như một cứ điểm quân sự, bước tiếp theo là xây dựng phòng ốc và kiến trúc bên trong. Hai ngày nay Lục Cảnh vẫn cùng với lão công tượng đến từ Ôn gia cùng vẽ lại sơ đồ phác thảo nội bộ điền trang, quy hoạch các khu vực bao gồm khu dân cư, khu thương mại, khu giải trí, quân doanh, khu trồng trọt. Hắn còn dựa vào kinh nghiệm từ kiếp trước để cải tiến hệ thống thoát nước của thị trấn, tiện giải quyết vấn đề xử lý rác thải. Thực ra ban đầu Lục Cảnh chỉ định trồng nhân sâm thôi, nhưng không ngờ càng làm lại càng phình ra, sắp sửa làm thành một cái trấn nhỏ rồi. Nhưng mà trong thời loạn lạc, lo trước khỏi họa cũng tốt.
Ngoài ra, bạn cũ của Lục Cảnh là Cổ Lang Trung và tiểu dược đồng Tế Tân, cũng đã được tiêu cục Thiên Mã hộ tống thuận lợi đến Tử huyện, được Lục Cảnh mời vào ở trong thổ bảo. Kể từ đó, trong trang viên cũng cuối cùng đã có một vị lang trung tử tế, lại có người có thể chữa những lúc đau đầu nhức óc, không cần lo lắng bất an nữa. Nhưng mấy ngày gần đây, tâm tư Lục Cảnh đã không còn ở Thanh Long Sơn nữa. Tính ra, đã hơn nửa tháng từ lúc hắn giao thanh hắc đao đi, một tháng nghỉ phép mà Quách Thủ Hoài đã hứa sớm đã hết, còn quá cả nửa tháng. Dựa vào tình trạng thiếu người ở ti thiên giám hiện tại, cộng thêm tính cách hiểm ác của Quách Thủ Hoài, vậy mà hắn ta không hề giục Lục Cảnh giám sát quay lại làm việc, điều này khiến Lục Cảnh nhất thời có chút không quen. Mãi cho đến 2 ngày sau, hắn mới nhận được thư của ti thiên giám, nội dung trong thư lại làm hắn kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận