Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 112: Một câu chuyện cũ

"Chương 112: Một câu chuyện cũ
“Quỷ vật, chính là ngươi nói cái áo cưới màu xanh lá kia sao?” Lục Cảnh nghe thấy từ này, tạm thời bỏ qua chuyện mình có khả năng là tên cặn bã, ổn định lại tâm thần rồi hỏi.
“Không sai.” Qùy chỉ chỉ con búp bê sứ cô nương vẫn đang hôn mê ở bên cạnh.
“Nàng tên là Lê Ly, thật ra là một cô nương bình thường, xuất thân thư hương môn đệ, cha là tri huyện, đã định hôn sự cho nàng, thấy sắp đến ngày qua cửa rồi, nàng muốn tự mình chọn một chiếc áo cưới, nên ra đường dạo một vòng, kết quả chính nàng cũng không biết tại sao lại ưng cái đang mặc trên người bây giờ.”
“Về nhà vui vẻ mặc vào, liền mất đi khống chế với thân thể, đêm tân hôn, tân lang quan căn bản không biết mình rước cái gì về, cho nên rất nhanh liền bị ăn thịt, hắn là người bị hại đầu tiên.”
“Sau đó nó rời khỏi huyện thành kia, dọc đường lại tìm mấy người đàn ông nguyện ý cưới nó, mà những người đó không một ai sống sót qua đêm tân hôn.”
“Ta để ý đến nó vào lần nó hại người thứ 17, đáng tiếc lúc đó thông tin ta có được quá ít, một mực không thể ngăn cản nó thành công, cho đến khi người thứ 23 gặp nạn mới miễn cưỡng thăm dò được quy luật hành động của nó.”
“Chuyện sau đó ngươi cũng biết, mãi đến khi gặp Lục thiếu hiệp ngươi, trước đây đều không có ai chịu tin những chữ ta để lại trên tường, hoặc cho dù đã tin, nhưng thấy món canh đuôi chuột đêm đó cũng đều không kìm được quá sợ hãi, không chịu uống canh, cuối cùng tự nhiên đều khó thoát khỏi cái chết.”
“Món đồ kia hóa ra gọi là canh đuôi chuột, nó thật không độc sao, còn những chữ ngươi lưu trên tường, đại cơ duyên rốt cuộc là gì?” Lục Cảnh rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất đêm nay.
Dù sao trước đây chén canh màu xanh sẫm bốc mùi hôi thối, cá trích lên men kia mang đến cảm giác quá mãnh liệt, dù uống hết rồi đến giờ hắn vẫn không sao, hơn nữa sau khi vào bụng không lâu còn thấy một trận thoải mái chưa từng có, nhưng trong lòng Lục Cảnh vẫn có chút thấp thỏm.
Nghe xong, Lục Cảnh thấy trong mắt Qùy lộ ra một tia chần chờ.
“Đợi chút, chẳng lẽ ngươi cũng không xác định à?” Lục Cảnh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Ngoài ngươi ra, không ai trên đời này uống qua canh đuôi chuột, bởi vì một khi có người uống canh đó, kết làm phu thê với kẻ bám thân, gánh lấy chấp niệm trong lòng nó, nó sẽ tan biến trong trời đất.”
Qùy dừng một chút rồi nói, “Nhưng trước đây có người đánh đổ chén canh, sau đó ta tìm được một chút canh thừa, nhờ một đồng nghiệp giúp nghiệm qua, xác thực là không độc mà có ích.”
Thật ra vật tương tự đều như thế, đừng nhìn chúng làm việc quỷ quái, hãm hại một phương, trên tay dính đầy máu tươi, nhưng phần lớn là do chấp niệm trong lòng chưa giải, toàn làm việc theo bản năng, nếu có người giúp chúng giải tỏa chấp niệm, chúng không những không tổn thương ngươi mà còn dành cho ngươi báo đáp, xét từ điểm này, tâm tư của chúng có lẽ còn đơn thuần hơn nhân loại nhiều.”
“Chỉ tiếc tuyệt đại đa số quỷ vật chấp niệm vì nhiều nguyên nhân mà không thể giải quyết được, ngươi vận khí tốt, gặp tân tự ngũ bách cửu thập nhất, nó mới xuất hiện không bao lâu, chấp niệm cũng rất đơn giản, chính là có người đàn ông nguyện ý cùng nó thành hôn, làm xong hết nghi thức thành hôn, nó sẽ yên lặng rời khỏi thế gian này.”
Nghe vậy Lục Cảnh lại nghĩ đến điều gì, “Ngươi nói trước ngươi đã điều tra chuyện của nó, vậy hẳn ngươi phải biết chuyện xưa của nó chứ?”
“Không sai.” Qùy gật đầu, nói xong nàng rất thâm ý nhìn Lục Cảnh, “Ngươi muốn biết ư? Nó không phải đã nói với ngươi rồi sao, có vài việc vẫn không nên nghe ngóng thì hơn.”
“Dù thế nào, chúng ta cũng coi như vợ chồng một trận, tuy chỉ có một chén trà thời gian.” Lục Cảnh cười khổ nói, “Ta vẫn muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nó, biến nó thành bộ dạng này.”
“Được thôi, kỳ thực câu chuyện rất đơn giản, nếu ngươi muốn nghe thì ta sẽ kể cho ngươi, chủ nhân đầu tiên của chiếc áo cưới này là một thiếu nữ không khác gì Lê Ly, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xuất thân con nhà quan, cha cũng làm quan địa phương.”
“Nàng có một người yêu thanh mai trúc mã, người kia là một thư sinh nghèo, gia cảnh không bằng nàng, nhưng cha nàng không chịu được con gái làm nũng đòi hỏi, cuối cùng vẫn hứa gả cho thư sinh đó, cho thư sinh đó vào thư viện đọc sách, lại cấp đủ lộ phí để anh ta lên kinh đi thi.”
“Cốt truyện đến đây xem như mỹ mãn, nhưng ai ngờ số trời khó đoán, thấy sắp đến ngày nàng phải gả chồng, ai ngờ cha nàng vì nhận hối lộ mà bị người tố giác, bị cách chức vào ngục, gia cảnh nàng rơi xuống ngàn trượng, mặt khác, thư sinh đã đính hôn cùng nàng lại thi đỗ Trạng Nguyên!”
“Trong kinh có không ít hào môn thế gia cảm thấy hứng thú với chàng tân khoa Trạng Nguyên cao lớn tuấn lãng lại xuất thân trong sạch này, trong đó có một vị Thái Úy và hai vị học sĩ Hàn lâm viện, đều là quan lớn từ tam phẩm trở lên, ngày yết bảng đã cho người nhà sớm canh giữ ở chỗ phát bảng, đợi để bắt tế.”
“Thư sinh đó lúc đầu vẫn còn nhớ tới người yêu thanh mai trúc mã, nhưng sau dần cũng bị người thuyết phục, dù sao lấy cháu gái đương triều thái úy so với kết hôn với con gái tội phạm, bên nào có lợi cho đường quan của hắn thì không cần nói cũng biết.”
“Vấn đề còn lại duy nhất là, phần hôn ước trước đó nên làm thế nào? Cũng may cha cô nương lúc đầu không quá coi trọng thư sinh nghèo này, việc này ít người biết, chỉ cần người trong cuộc không gây chuyện, sau này cũng không ai nhắc lại việc này nữa.”
“Nhưng không ai hiểu rõ hơn thư sinh này cô nương kia yêu hắn đến nhường nào, hắn biết dù có phải trả bất kỳ giá nào thì đối phương chắc chắn không giải trừ hôn ước.”
“Thế là thư sinh đó dứt khoát đã làm thì làm cho xong, triệt để hạ quyết tâm, không lâu sau khi diện thánh hắn lẻn về quê, cô nương đáng thương đã mặc áo cưới, lòng tràn đầy mong chờ chờ đợi vị Trạng Nguyên tướng công đến rước dâu, không ngờ chờ đến lại là một ác mộng tàn khốc vô cùng.”
“Thư sinh sau khi về nhà dùng những lời ngon tiếng ngọt lừa nàng đến một cái giếng hoang ở ngoại ô, thừa dịp nàng không để ý đã đẩy nàng xuống giếng, lại không để ý nàng van xin mà đóng chặt miệng giếng, xác nhận nàng không cách nào trèo ra khỏi giếng được, âm thanh cũng sẽ không bị người khác nghe thấy sau đó mới vội vã quay về kinh thành.”
“Không bao lâu sau hắn kết hôn với cháu gái Thái úy, rồi sau đó đường làm quan quả nhiên cũng một đường mây xanh.”
“Còn mấy con chuột kia là chuyện gì xảy ra?” Lục Cảnh hỏi tiếp.
“Ừm, dưới đáy giếng không chỉ có cô nương mặc áo cưới gãy chân, còn có một ổ chuột, kết quả đúng lúc đó lũ quét đến gần phá đê, nhiều nơi bị ngập, lũ chuột không có thức ăn, cho nên kỳ thực nàng cuối cùng không phải chết đói…”
“Nhưng cho đến khi chết, trong lòng nàng kỳ thực đều không hận thư sinh đó, ngược lại, còn đang mơ có thể gả cho thư sinh đó, chấp niệm này bám vào chiếc áo cưới đó, trở thành tân tự ngũ bách cửu thập nhất.”
Giọng Qùy từ đầu đến cuối không thay đổi gì, như thể đang kể một câu chuyện hoàn toàn không liên quan vậy.
Nhưng giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nàng, vẫn phủ thêm một tầng màu lạnh lên câu chuyện vốn đã bi thảm này.
“Đa tình tổng vi đa tình ngộ, tích nguyệt như kim chiếu tân nhân.” Lục Cảnh nghĩ đến câu thơ nửa vời mà tàn niệm lúc trước ngâm lên trước khi mất, không khỏi thở dài một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận