Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 223: Hỏi thuốc

Những nội lực tán loạn này vì mất đi sự khống chế của thiếu nữ áo lục, đã trở thành ngựa hoang mất cương, chạy khắp nơi, nhưng nếu là ngựa, tự nhiên sẽ có bản năng ăn cỏ. Trước kia, một lượng lớn kỳ độc trong cơ thể thiếu nữ áo lục chúng không thể gặm nhấm, nhưng sau khi bị Lục Cảnh đánh tan, cuối cùng chúng cũng ăn được.
Đinh Lục một tay vẫn luôn đặt trên mạch đập của thiếu nữ áo lục, tự nhiên ngay lập tức phát hiện sự biến hóa này, trong lòng lập tức vui mừng.
Nhưng rất nhanh lại nhíu mày.
Như vậy, độc tố trong cơ thể thiếu nữ áo lục đang giảm bớt, nhưng những nội lực nuốt chửng độc tố cũng đang không ngừng lớn mạnh. Cần biết, những nội lực này hiện giờ vẫn không bị khống chế, nói một cách khác là tẩu hỏa nhập ma, một tình trạng chết người nhất trong giới võ lâm. Nếu mặc kệ chúng tiếp tục mạnh lên, tán loạn trong kinh mạch của thiếu nữ áo lục, rất có thể độc chưa giải xong, nàng đã chịu nội thương nghiêm trọng.
Tựa hồ nhìn ra Đinh Lục đang lo lắng điều gì, Lục Cảnh lên tiếng: "Không sao, lát nữa ta sẽ giúp nàng thu liễm chân khí."
"Ngươi còn muốn giúp nàng thu liễm chân khí?" Đinh Lục hừ một tiếng, "Có phải ngươi cảm thấy nội lực của mình vô tận không?"
Dứt lời, hắn rốt cục ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh, sau đó khẽ giật mình: "Là ngươi!"
"Là ta." Lục Cảnh gật đầu.
Ấn tượng của Đinh Lục về Lục Cảnh rất sâu sắc, dù sao người này đã từng cự tuyệt thuốc của hắn. Về sau, Đinh Lục cố ý nghe ngóng chuyện của Lục Cảnh, biết được võ công của hắn rất cao, tuổi còn trẻ đã là cao thủ trên Thiên Cơ bảng, nhưng không thể tu luyện bí lực, trong lòng có chút tiếc hận.
Lần giải độc này không cần nội lực, nhưng Đinh Lục vẫn lắc đầu: "Không được, ngươi vừa phải giúp nàng giữ mạng, vừa phải giúp nàng sắp xếp nội tức. Dù là cao thủ nhất lưu cũng không chú ý được, nếu sau này lại có người khác tiếp nhận, rủi ro rất lớn. Ngân châm của ta chỉ miễn cưỡng bảo toàn tính mạng nàng, không thể đảm bảo nàng không bị nội thương. Đến lúc đó, vừa trúng độc vừa bị nội thương, coi như Đại La Kim Tiên cũng không cứu được."
Lục Cảnh không vội trả lời mà nhắm mắt, cẩn thận cảm thụ những nội lực tản ra trong cơ thể thiếu nữ áo lục, sau đó mở mắt nói với Đinh Lục: "Dùng một nửa nội lực thì không được, nhưng nếu dùng toàn bộ, ta có bảy tám phần nắm chắc."
"Ngươi thật sự có bảy tám phần nắm chắc?" Đinh Lục vuốt râu, có chút không tin: "Nếu thật sự có trên bảy thành, có thể thử một lần, bởi vì theo lão phu dự tính, cứu sống được nàng chỉ có hai ba phần mà thôi."
"Có." Thực tế, Lục Cảnh chỉ nói bảy tám phần để Đinh Lục không hoảng sợ, chứ hắn gần như có 100% tự tin, nếu không đã không đề nghị như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản—— hắn có hai ống lam.
Tính ra còn khoảng 4 canh giờ, nội lực của Lục Cảnh cũng sắp đổi mới, lúc đó hắn sẽ lại lần nữa sinh long hoạt hổ.
Nhưng cũng không phải không có phiền phức. Lục Cảnh hiện tại dù không ngủ, mỗi ngày cũng chỉ dùng được 4 canh giờ. Nếu quá thời gian này, Lục Cảnh sẽ phải đối mặt với vấn đề bí lực tràn ra.
Cho nên sau khi Đinh Lục đồng ý cho mình thử, Lục Cảnh không tiếp tục xoắn nát độc chất trong người thiếu nữ áo lục nữa mà thu nội lực về tim mạch, trước mắt cố gắng kéo dài mạng sống của nàng.
Sau đó tay trái bóp một kiếm quyết, nhắm mắt.
"Ngươi đang làm gì?" Đinh Lục thấy kỳ lạ.
"Xem thử có nhất tâm nhị dụng được không." Lục Cảnh đáp.
Chỉ giữ mạng cho thiếu nữ áo lục không tốn của hắn bao nhiêu tinh thần, chỉ cần khống chế tốt nội lực thu phát là được, cơ bản như công việc dây chuyền. Thử vài lần có lẽ sẽ thành công. Như vậy hắn có thể tập trung tâm thần vào thượng đan điền, tiếp tục tu luyện Ngự kiếm thuật, giúp mình có thêm thời gian.
Nhưng nếu phải sắp xếp lại nội tức cho thiếu nữ áo lục thì hơi vượt quá khả năng của hắn.
Không sao cả, trước tiên hắn có thể giữ mạng cho nàng, dùng hết bộ phận bí lực còn lại trong hôm nay, như vậy tính cả thời gian ngày mai, hắn sẽ có 8 canh giờ để dùng, đủ cả.
Dứt lời, Lục Cảnh nghĩ tới điều gì đó, thần sắc khẽ động, một lần nữa mở mắt: "Đinh thần y, ta nhớ lúc trước ngươi từng nói ngươi luyện chế được đan dược giúp người tu luyện tăng tốc độ khôi phục bí lực thì phải."
"Đúng là có chuyện đó." Đinh Lục gật đầu, "Nhưng chẳng phải ngươi không thể tu luyện bí lực sao? Hay là định dùng tặng cho cô nương mình thích? Nếu là vậy, ta cũng có thể cho ngươi một ít."
Sau khi vào thư viện, Đinh Lục cũng từng tu luyện chút bí lực để luyện đan, cũng không nhận ra Lục Cảnh đang bóp kiếm quyết Ngự kiếm thuật. Thực tế, vì người tu hành Ngự kiếm thuật quá ít, nên ít ai nghĩ đến việc này.
Lục Cảnh nghe vậy lắc đầu: "Ta không cần, ta chỉ muốn hỏi, nếu chỉ xét về dược lý, có thể luyện chế ra đan dược làm cho bí lực không ngừng tiêu hao được không?"
"Ngươi muốn loại ác độc đan dược này để làm gì?" Đinh Lục nghe xong lập tức giật mình, sau đó như nghĩ ra điều gì, chỉ vào thiếu nữ áo lục trên giường khuyên nhủ: "Ta biết ngươi rất thân với nàng, thấy nàng suốt ngày loay hoay với độc vật, chắc hẳn cũng chịu không ít ảnh hưởng."
"Nhưng ngươi hãy nhìn tình cảnh của nàng bây giờ, nếu không có người đi ngang qua phát hiện thì chắc giờ ngươi đang tính xem nên đặt linh đường của nàng ở đâu rồi. Độc dược vốn không nên tồn tại trên đời này, ngoài việc hại người ra thì không còn tác dụng gì khác. Hơn nữa ngươi ngày nào cũng tiếp xúc với độc chất, sớm muộn gì cũng có ngày gặp chuyện, cuối cùng sẽ tự hại mình."
Đinh Lục tận tình khuyên bảo, nhưng Lục Cảnh lại có chút coi thường. Độc dược sao lại vô dụng được, nếu không có độc dược, hắn có thể sống tốt như bây giờ sao? Đã sớm bị nội lực vô hạn đổi mới ép điên rồi.
Sau khi bí lực gặp phiền phức, điều đầu tiên hắn nghĩ đến cũng là độc dược. Nhưng khác với võ lâm giang hồ, tu sĩ thiên hạ đều xuất thân từ Tư Thiên giám, nhận sự điều động và quản lý thống nhất của Tư Thiên giám, hơn nữa đều có chung kẻ thù, chính là những quỷ vật gây phiền phức cho nhân gian.
Cho nên họ rất ít khi giết lẫn nhau. Trước đây cũng chưa có ai bí lực đổi mới điên cuồng như Lục Cảnh, nên nhu cầu về đan dược tiêu hao bí lực chưa bao giờ có, tự nhiên không có đan phương tương tự lưu lại.
Lục Cảnh lật tàng thư các trong thư lâu cũng xác nhận được điểm này, không khỏi rất thất vọng. Lần này đến Kính Hồ cốc gặp Đinh Lục, nhớ lại luyện đan thuật của hắn có vẻ rất lợi hại nên lại ôm hy vọng hỏi thử.
"Không làm gì cả, ta chỉ muốn biết về dược lý có được hay không thôi."
Đinh Lục nghe vậy trầm ngâm nửa ngày, sau đó miễn cưỡng nói: "Thế gian này vạn vật luôn có tương sinh tương khắc. Đã có tiên đan tăng bí lực, vậy về mặt dược lý cũng sẽ có độc dược khiến người ta mất bí lực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận